Lúc này Đường Dũng mang Tô Mộc rời đi đã hơn một tuần lễ, mỗi ngày tôi
đều sẽ gọi điện thoại cho Đường Dũng hỏi thăm một chút tình hình.
Vốn cho là đi khắp thế giới tìm âm huyệt sẽ là chuyện cực khổ, nhưng từ
trong giọng nói của Đường Dũng có thể nghe ra anh ta bây giờ rất tiêu
diêu tự tại, mượn chuyện tìm âm huyệt mang Diệu Diệu đi khắp nơi du sơn
ngoạn thủy, lại còn tiền tiêu đều là của Tô Mộc. Dù sao ban ngày Tô Mộc
cũng không ra được, không ảnh hướng tới hứng thú du ngoạn của anh ta,
chỉ buổi tối mỗi ngày Tô Mộc mới ra tìm vị trí âm huyệt.
Vị trí
âm huyệt hết sức hiếm thấy, lại vô cùng hiếm hoi cho nên tìm không tốt
lắm. Ngày hôm qua lúc nói chuyện Đường Dũng nói cho tôi biết anh ta đã
tới Lạc Dương, đang đi tham quan triển lãm hoa mẫu đơn, dõi mắt ngắm
nhìn tất cả hoa mẫu đơn đều đang nở rộ, rất nhiều hoa quý đua sắc khoe
màu, cảnh tượng hết sức nguy nga.
Nói xong anh ta còn tỏ vẻ xúc
động tiếc lần này không mang tôi đi cùng, nếu như anh ta sớm biết tìm âm huyệt thoải mái như vậy nhất định sẽ mang tôi đi chung.
Cái này là mã hậu pháo*, tôi đã sớm nói muốn cùng đi! (*ngựa sau tiếng súng: ý nói chuyện đã rồi, bàn tới thì đã muộn).
Cuối cuộc điện thoại, Đường Dũng còn đặc biệt nhấn mạnh thêm hai câu, nói
nếu Tô Mộc lần nữa gặp rủi ro cần tìm âm huyệt, còn tìm anh ta giúp đỡ
thì đến lúc đó anh ta nhất định sẽ mang tôi đi ngao du cùng.
Thì ra anh ta luôn mong Tô Mộc bị thương nặng như vậy.
Tôi mắng anh ta mấy câu rồi cúp điện thoại.
Hôm nay lại đến buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong theo thói quen tôi cầm
điện thoại gọi cho Đường Dũng, thế nhưng dầu bên kia lại truyền tới một
giọng nữ, nói: Điện thoại quý khách liên lạc đã tắt máy.
Sao lại tắt máy?
Tôi có chút kỳ quái, dựa theo tính cách Đường Dũng, chuyện quan trọng nhất mỗi ngày của anh ta là sạc điện thoại cho đầy pin.
Tôi lập tức mở wechat xem thử hôm nay anh ta có gửi hình gì cho tôi không.
Kết quả wechat cũng sạch sẽ, tin cuối cùng chính là hình hoa mẫu đơn anh ta gửi hôm trước.
Tôi lại càng thấy kỳ quái. Kể cả điện thoại Đường Dũng hết pin tắt máy thì
khi ban ngày đi chơi anh ta đều sẽ gửi hình cho tôi, sao hôm nay lại
khác thường như vậy?
Đột nhiên tôi có dự cảm không tốt.
Đúng lúc này mẹ tôi đang xem tin tức, trong tivi đưa một tin khiến tôi chú
ý: Sáng nay, trên dãy núi Phục Ngưu tại Lạc Dương đã xảy hiện tượng lở
núi, bên trong phát hiện một cổ mộ được phỏng đoán là mộ huyệt thời
Đường.
Trong video là một đám người đứng trước một hố núi bị sụp, nhìn qua không có gì khác thường.
Nhưng tôi thấy một chi tiết, cây bách gần mặt núi bị lở rõ ràng thiếu một
nhánh cây rất to, phần gốc vẫn dính vào cây thể hiện rõ là một vết cắt
mới,
hẳn là mới bị người cắt không lâu.
Chuyện này cũng không lạ
gì, nhưng tôi nhớ rõ lần trước khi Đường Dũng tìm hồn phách Đổng Ngọc
Thanh đã dùng đến cành cây bách, đây cũng là một phương thức mà Long Phù nước Thái bọn họ dùng để tìm quỷ vật hoặc âm khí, nguyên lý cụ thể tôi
cũng không biết nhưng cành cây bách kia có đến tám chín phần có liên
quan đến Đường Dũng.
Vừa vặn anh ta cũng đang ở Lạc Dương, bây
giờ lại còn mất liên lạc, có phải là Tô Mộc tìm được mộ cổ thời Đường
đó? Chắc chắn nơi đó chính là âm huyệt, hai người vào trong mộ?
Cổ mộ này đột nghiên sụp đổ liệu có liên quan tới bọn họ?
Tôi đứng ngồi không yên, nếu như bây giờ bọn họ ở trong mộ, núi lại bị lở, liệu bọn họ có bị chôn trong mộ huyệt?
Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, trong đầu đột nhiên toát ra một ý niệm, đi Lạc Dương tìm bọn họ!
Nhưng tôi đi thì cha mẹ tôi không ai chăm sóc, cho dù bọn họ có thể tự chăm sóc mình thì tôi cũng không yên lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không thấy yên lòng về Đường Dũng cùng Tô Mộc, Lạc Dương tôi phải đi một chuyến.
Không biết làm sao, tôi đành thương lượng với Giao tiên, bảo nó ở lại bảo vệ cho cha mẹ tôi, đồng thời chú ý canh nữ quỷ kia.
Giao tiên lúc đầu còn không tình nguyện, nhưng nghe nói ở lại canh nữ quỷ
kia thì nó vẫn không nhịn được sự hấp dẫn của thức ăn, đồng ý ở lại,
nhưng nó không đồng ý cho tôi đi một mình tới Lạc Dương, nói phải có
người đi cùng tôi thì nó mới yên tâm.
Điều này khiến tôi có chút cảm động, không nghĩ tới Giao tiên lại quan tâm tôi như vậy.
Vốn là tôi cũng không dám một mình đi Lạc DƯơng tìm bọn họ, thường nói tìm
người đi cùng không bao giờ thừa, tôi liền lấy điện thoại gọi cho Tô
Đoàn, hỏi cậu ta có thể cùng tôi đi Lạc Dương một chuyến, ông Hai cậu ta có thể đã xảy ra chuyện ở Lạc Dương.
Tô Đoàn vẫn luôn để ý
chuyện của Tô Mộc, nghe nói Tô Mộc bị mất liên lạc ở Lạc Dương liền lập
tức đồng ý, nửa giờ sau đã gọi lại cho tôi nói đã mua xong vé máy bay,
sáng mai liền lên đường.