Cậu ta làm việc quá nhanh, và tôi vừa nảy ra ý tưởng thôi mà cậy ta đã mua xong vé máy bay rồi.
Tôi phải đến gặp mẹ tôi và nói với bà rằng tôi sẽ ra ngoài vào sáng mai và
tôi sẽ quay lại sau vài ngày. Nếu điện thoại di động của tôi bị tắt sau
hai ngày, thì họ cũng đừng lo lắng.
Mẹ tôi vốn dĩ nghe nói
rằng tôi phải ra ngoài thì không có phản ứng gì. Dù sao, trước đây tôi
cũng rất ít khi có mặt ở nhà, nhưng bà nghe nói rằng điện thoại di động
của tôi có thể tắt, ngay lập tức hỏi tôi đi đâu, điện thoại sẽ tắt như
thế nào.
Bà ấy vừa xem tin tức về Phục Ngưu sơn mạch ở Lạc
Dương. Nếu tôi biết rằng tôi sẽ đến đó, bà nhất định sẽ lo lắng. Tôi
phải nói dối mẹ tôi và nói rằng tôi có một cuộc hẹn với các bạn cùng
lớp. Chúng tôi sẽ lên núi chơi với nhau, trên núi có thể sẽ bị mất sóng.
Mẹ tôi lúc này mới yên tâm, đi giúp tôi chuẩn bị đồ đạc.
Tôi cũng quay trở lại phòng ngủ và tìm Thiên Địa kích và ngọc bội giắt trên người. Sau đó, tôi nghĩ một lát, lại đem “Hỗn nguyên kinh” mà Phong
Thiên cho tôi ra cũng giắt lên người, mặc dù trong đó chủ yếu là nói về
cách nuôi dưỡng dương khí. Về cơ bản tôi không thể sử dụng nó, nhưng có
rất nhiều lời giới thiệu về các linh hồn khác nhau và các phép thuật nhỏ để phá giải quỷ vật. Nói không chừng lần này có thể sử dụng đến.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, tôi quay trở lại phòng tắm và tắm nước nóng. Thứ nhất là chuẩn bị cho việc xuất phát vào ngày mai. Thứ hai, tôi muốn thử lại một lần nữa, nói không chừng nữ quỷ sẽ xuất hiện trở lại khi
tôi tắm.
Thật đáng tiếc khi cho đến khi tôi tắm xong, nữ quỷ kia cũng không có xuất hiện, giống như nó đã biến mất trong không khí.
Tôi hơi thất vọng, nhưng thực ra cũng không quá kỳ vọng vào chuyện này.
Sau khi tắm xong, tôi thư giãn và hấp thụ âm khí trong biệt thự một lúc rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì trong lòng ghi nhớ về việc buổi sáng sao cho kịp máy bay, ngày hôm
sau năm giờ sáng tôi đã thức dậy rồi. Sau khi kiểm tra hành lý, tôi đợi
Tô Đoàngọi đến.
Anh ấy cũng dậy rất sớm, khoảng sáu giờ đã gọi cho tôi, nói rằng anh ấy sẽ đến đón tôi.
Lúc đến, anh ấy còn tri kỷ mang đồ ăn sáng cho tôi. Chúng tôi lái xe thẳng
đến sân bay. Trên đường đi, tôi giải quyết bữa sáng. Sau khi đến sân
bay, chúng tôi làm thủ tục và đáp xuống Lạc Dương vừa đúng là vào buổi
trưa.
Chúng tôi đã mua một ít KFC tại sân bay ăn lót dạ, sau đó bắt taxi bên ngoài sân bay đi đến Phục Ngưu Sơn Mạch.
Ai mà biết được đúng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi
liên tục gọi mấy chiếc xe, tài xế bọn họ đều nói Phục Ngưu sơn mạch quá
lớn, kéo dài hơn tám trắm dặm, chúng tôi chỉ báo địa điểm là Phục Ngưu
sơn mạch, không nói rõ được địa điểm cụ thể, bọn họ không chịu đưa chúng tôi đi.
Tôi không thể không gấp hơn được nữa, nói chính là chỗ
ngọn núi mà trên thời sự đưa tin có ngôi mộ cổ đời Đường, chúng tôi muốn đến đó tham quan một chút.
Thấy tôi nói như thế, mấy tài xế taxi đều một vẻ mơ hồ nhìn nhau, có vẻ như đều không biết đến chuyện tìm ra
ngôi mộ cổ ở Phục Ngưu sơn mạch.
Tôi lại càng cuống lên, việc này đều đưa lên thời sự rồi, sao bọn họ là người bản địa mà lại không biết, vậy phải làm thế nào?
Đang lúc tôi lo lắng, có một tên dáng vẻ mắt la mày lém, bộ dạng lấm lét,
liếc nhìn tôi nói: “cô gái, tôi biết chuyện ngôi mộ cổ trong Phục Ngưu
sơn mạch, nó ở ngay gần thôn của chúng tôi, cô đi đến đó làm gì, không
phải định đi đào trộm mộ chứ?”
Tôi bỗng thấy sốc, khóc dở mếu dở
nhìn người đàn ông đó: “Chú à, chú nhìn chúng cháu thế này, giống như đi đào trộm mộ lắm sao, ai đi đào trộm mộ mà lại đem them quần áo hành lý
thế này không.”
“Sư phụ, tôi là một sinh viên khảo cổ học, nghe
tin Phục Ngưu Sơn Mạch xuất hiện cổ mộ, tự nhiên chúng tôi muốn đi đến
xem một phen, sư phụ đây nếu biết vị trí, vẫn xin sư giúp chũng tôi, tại hạ xin cảm ơn.” Tô Đoàn cũng mở miệng nói.
Chỉ là cậu ta vừa mở miệng, tôi liền xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Cậu ta rõ ràng không lớn hơn tôi mấy tuổi, nói chuyện lại hay tỉa tót câu
chữ làm ra cái bộ dáng cổ nhân, lần đầu tiên gặp cậu ta, tôi đã được
diện kiến qua rồi, còn đặc biệt dặn cậu ta sau này không được nói tiếng
cổ trước mặt tôi, tôi văn hoá thấp nghe không hiểu, cậu ta cũng thực thà lĩnh hội rất nhiều, ai biết được vừa gặp người lạ một cái, cậu ta lại
phạm phải cái tật này.
Biểu tình trên mặt cái gã người bản địa
kia cũng không khá hơn tôi là mấy, thậm chí còn ngỡ ngàng hơn cả tôi,
quay lại nhìn Tô Đoàn vẻ không lý giải nổi, lại quay sang cúi đầu hỏi
tôi: “Cô gái, cậu ta nói cái gì đấy?”
"Cậu ta nói rằng nếu chú
sẵn sàng đưa chúng tôi đến hiện trường ngôi mộ, giá sẽ tăng gấp đôi!"
Tôi quá lười để giải thích rất nhiều cho ông ta, trực tiếp dịch.
Quả nhiên, gã người bản địa kia nghe thấy giá gấp đôi, hai mắt liền sáng
lên. Vô cùng sảng khoái gọi chúng tôi lên xe và đưa chúng tôi đi.
Chỉ là sau khi lên xe, ông ta lại đòi đưa tiền trước, sau đó mới xuất phát, miễn cho chúng tôi đến lúc đó lại quỵt tiền hắn.
Tô Đoàn đối với tiền bạc mà nói vốn không
bận tâm, liền đồng ý, theo lời
người kia yêu cầu đưa ông ta năm trăm nghìn, sau đó chúng tôi ngồi xe
thẳng một đường tới ngôi cổ mộ.
Đi được khoảng hơn một tiếng sau, cảnh sắc bên ngoài xe đã hoàn toàn thay đổi thành khung cảnh núi cao
tuấn lĩnh, chúng tôi chính thức đi vào khu vực của ngọn núi.
Sau
khi tôi chính thức đi vào, tôi mới phát hiện ra rằng Phục Ngưu sơn mạch
lớn hơn tôi nghĩ. Từ sớm đã đi vào lãnh thổ của Phục Ngưu sơn mạch,
nhưng sau một thời gian khá lâu, người lái xe cũng không có ý định dừng
lại và phải mất thêm một giờ nữa. Cảm thấy như đang đi ra ngoài, chúng
tôi đã ra đến Lạc Dương, sau đó tài xế dừng xe và chỉ vào một khu rừng
núi tươi tốt, nói rằng đó là ngôi làng của họ. Đi về phía đông sau khi
đi lên, bạn có thể tìm thấy ngôi mộ.
Sau khi nói xong ông ta vẫy tay với chúng tôi, chuẩn bị lái xe định rời đi.
Tô Đoàn đột nhiên giữ tay chặn gã tài xế lại, nói: “Đưa chúng tôi lên núi, đi tìm cổ mộ.”
“Anh vừa nãy trả chỉ là tiền xe, không có bao gồm chi phí dẫn đường, phương
hướng tôi cũng đã nói cho các người biết rồi, các người tự mình đi lên
là được.” Tô Đoàn ngăn không cho ông ta đi, gã người bản địa kia sắc mặt rất khó coi, vứt lại hai câu lấy lệ, sau đó khởi động xe muốn chạy.
Chỉ là ông ta còn chưa kịp chạy, Tô Đoàn đã lấy ra một tấm hoàng phù, ném
lên xe của gã người bản địa kia, tấm phù kia như có linh tính, vừa lại
gần chiếc xe bỗng nhiên chủ động hút chặt lên bảng xe, vô cùng mạnh mẽ.
Gã người bản địa kia trông thấy hoàng phù liền chau mày, có lẽ cảm thấy
vận khí đen đủi, dùng tiếng địa phương chửi Tô Đoàn hai câu, tôi cũng
không hiểu tiếng bản địa hắn ta đang chửi cái gì.
Chửi xong ông
ta đạp chân ga định chạy, chiếc xe lập tức gầm lên, nhưng bánh xe đột
nhiên vặn vẹo. Nó dường như bị buộc chặt vào một bên bởi một lực rất
lớn, hướng sườn núi đâm vào.
“A!” Gã lái xe đã bao giờ gặp phải
tình huống thế này, bánh lái trong tay ông ta quay như bay, nhưng bánh
xe lại không nghe lời , chỉ đành trơ mắt nhìn xe đâm vào hướng sườn núi, mà ông ta ngoài việc hét lên thảm thiết thì không làm được gì khác.
Tôi cũng hết sức kinh ngạc khi thấy cảnh trước mắt này, Tô Đoàn trong lòng
tôi thực ra cấp độ năng lực cũng không lớn, không ngờ tới tấm hoàng phù
của cậu ta lại có sức mạnh lớn như vậy, lại có thể kiểm soát được cả
sinh vật sống, thâm chí đến chiếc xe cũng điều khiển được.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn có thể thấy trước, chiếc xe đâm vào núi, toàn bộ
khoang động cơ phía trước bị vỡ và túi khí sụp đổ. Điều kỳ diệu là gã
người bản địa không chịu bất kỳ tổn hại nào, ngoại trừ bị kinh hãi, tinh thần có chút hoảng hốt, thì không có vết thương nào trên cơ thể.
Tô Đoàn nhìn gã người bản địa không nói gì rồi lắc đầu, sau đó bước tới
xe, lôi gã người bản địa ra khỏi ghế lái và hỏi: "Tên của ông là gì?"
"La ... Lão Cửu." Gã người bản địa hai mắt vô thần nhìn Tô Đoàn một cái, mơ mơ hồ hồ nói,
Tô Đoàn gật đầu và nới lỏng Lão Cửu: "Tốt lắm, vẫn chưa bị đụng đến nỗi
ngớ ngẩn, bây giờ ông có thể đưa chúng tôi đến ngôi mộ cổ được chưa?"
Nhắc đến hai từ mộ cổ, Lão Cửu vốn dĩ tinh thần đang hoảng hốt, đột nhiên
sững sờ quay lại. Ông ta nhìn Tô Đoàn bằng ánh mắt kinh hoàng: "Anh, anh là ai? Vừa nãy anh đã làm gì xe của tôi?"
“Tôi đã nói rồi, chúng tôi là sinh viên khảo cổ học, chỉ muốn đến ngôi mộ để nghiên cứu. Đối
với chiếc xe của ông, rõ ràng là ông đã không tự mình khống chế được vô
lăng."
Tô Đoàn mỉm cười.
Lần này cậu ta không nói
tiếng Trung Quốc cổ nữa, nhưng tay câu ta đang vô tình hay cố ý nhét tay vào túi, trong túi cậu ta, một vật màu vàng sáng đã lộ ra một nửa, có
thể dễ dàng nhìn thấy.
Lão Cửu có phần sợ Tô Đoàn.Thấy cậu ta với bộ dạng vân đạm phong kinh, hắn ta càng không thể hiểu rõ đươc Tô
thương. Ông ta chỉ biết gật đầu và chán nản: Tôi sẽ đưa các người đến
nơi là được chứ gì, anh đem cất hoàng phù kia lại, tôi nhìn thấy nó liền khó chịu”