Giao tiên bị nói không phản bác được, hung hăng liếc Tô Mộc hai cái mới
nằm xuống một cách không phục, thân thể thắng tắp trở nên lớn hơn, để
chúng tôi ngồi lên người nó rồi bay lên.
Bởi vì có yêu khí xung
quanh cho nên người bình thường không thể nhìn thấy chúng tôi. Khi bay
trờ về tới căn biệt thự, Vương Văn cùng Tam trưởng lão vẫn ở ngoài cửa.
Cũng may mẹ tôi đã không thấy, chắc là được xe cứu thương đưa đến bệnh viện rồi.
Thấy Tam trưởng lão vẫn còn ở đây, Tô Mộc bảo Giao tiên đừng xuống đất mà
trực tiếp đưa ba tôi tới bệnh viện, sau đó Tô Mộc lấy số cho ba tôi, làm thủ tục nhập viện cho ông.
Mẹ tôi căn bản chỉ vì sợ mà ngất xỉu, không có vấn đề gì. Sau đó Tô Mộc truyền ít âm khí vào cho mẹ tôi, bây
giờ triệu chứng của bà cùng ba tôi không hẹn mà hợp, hai người bọn họ có lý do để được an bài vào cùng một phòng bệnh.
Dựa theo giải
thích của thầy thuốc, bọn họ đều là chứng bệnh vì bị kinh sợ quá độ,
đồng thời có sốt nhẹ, cần phải ở viện quan sát mấy ngày.
Có bác
sĩ trông nom tôi cũng không còn lo lắng cho thân thể ba mẹ tôi nữa, chỉ
là sợ bọn họ lại bị Lâm Yến Nhi hoặc Tam trưởng lão để mắt tới. Không
đợi tôi mở miệng, Tô Mộc đã bảo Giao tiên đứng dậy đi ra ngoài phòng
bệnh bố trí một cái lồng yêu khí bảo vệ.
Sau khi có lồng yêu khí, Tô Mộc để Giao tiên ở lại phòng bệnh trông nom ba mẹ tôi phòng có gì
xảy ra, còn mình thì đưa tôi rời bệnh viện, đón xe chạy thẳng tới phố
Nghiễm Nguyên.
Nghe tên phố Nguyễn Nghiêm tôi tương đối bất ngờ,
bởi vì chỗ đó rất hẻo lánh rất ít khi tôi tới, có điều trường đại học
của tôi ở ngay trên đường này cho nên chỗ đó tôi rất quen, dường như
quán cơm nào cũng từng ăn qua.
“Tô Mộc, sao phải đến tận phố
Nguyễn Nghiêm ăn cơm, tiệm cơm nào chỗ đó em cũng ăn rồi.” Tôi nói.
Không phải vì tiệm cơm trên phố Nghiễm Nguyên không ngon mà bởi vì khi học
đại học quan hệ của tôi và Vương Văn cũng không tệ lắm, chỉ cần cuối
tuần là sẽ hẹn hò ra ngoài ăn cơm, cho nên tiệm cơm khu vực đó đều là
tôi ăn cùng Vương Văn, bây giờ quay lại chốn cũ cảm thấy là lạ nên không muốn tới.
“Không sao, quán ăn kia mới mở, tiếng đồn rất tốt,
quan trọng chính là anh đưa em tới phố Nghiễm Nguyên có chuyện, sau khi
chúng ta ăn cơm xong sẽ thuận tiện đi viếng thăm một người.”
“Thăm ai vậy?” Tôi hỏi. Chẳng trách Tô Mộc lại dẫn tôi đi ăn ở một nơi xa như vậy, mục đích quả nhiên không bình thường.
“Bây giờ anh bị thương, không thích hợp để cùng Lâm Yến Nhi cứng đối cứng,
hơn nữa bây giờ Lâm Yến Nhi có Tô Thịnh làm đồng minh, chúng ta cũng
phải tìm người trợ giúp mới không thua thiệt.” Tô Mộc nói.
Hai mươi phút sau xe đã tới đường Nghiễm Nguyên, dừng ở trước cửa một tiệm cơm phong cách cổ xưa.
Chỗ này ngay tại cổng sau trường đại học của tôi, có điều trước kia tôi chưa từng thấy, chắc là mới mở.
Cũng may không phải là tiệm cơm trước kia tôi cùng Vương Văn hay ăn, thấy
tiệm cơm mới sự lo lắng trong lòng tôi cũng nháy mắt tan thành mây khói, tay nắm thật chặt cánh tay Tô Mộc, cùng anh ấy bước vào trong tiệm cơm.