Bên trong tiệm cơm có phong cách giống như bên ngoài, đều kiểu cổ kính. Nhân viên phục vụ cũng mặc quần áo cổ trang, chúng tôi vừa đi vào lập tức có một phục vụ lớn tuổi tiến tới dẫn đường tìm bàn cho chúng tôi, sau đó đưa lên hai tấm thực đơn, hỏi chúng tôi muốn ăn gì.
Thực đơn kia một trắng một đen, đưa tôi là màu trắng, phía trên viết không ít tên món ăn kiểu cổ kính, cái gì mà kim băng đề danh, ngã ba trung nguyên, tân cao tám đấu, thành trúc ở ngực...
Phần lớn có liên quan tới thơ văn, ngược lại cũng phù hợp với bầu không khí ở gần trường đại học
Nhìn thực đơn trong tay, tôi không nhịn được tò mò trong thực đơn màu đen của Tô Mộc sẽ viết cái gì.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn tôi liền hít vào một hơi lạnh.
Âm núi đêm tuyết, trời xui đất khiến, âm ngưng băng cứng, âm uống vi được…
Dường như tất cả tên món ăn đều có một chữ âm, kiểu chữ cùng trang trí trong
thực đơn cũng rất ma mị, có nhánh cây, có tấm vải đỏ, còn có vết như vết máu vậy, cùng với tro hương.
Trên mỗi đồ vật cũng rất giàu âm khí, có một bát cháo đen thùi lùi ở giữa, nhìn qua đã thấy chán ghét.
Không riêng gì tôi cảm thấy chán ghét, Tô Mộc nhìn thấy những chữ kia cũng
nhíu mày. Anh đem thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ, nói mình là
Phong Thiên giới thiệu tới, sau đó hỏi có thức ăn gì cho hội viên không.
“Ngài là bạn của đạo trưởng Phong Thiên? Thất kính thất kính, đồ ăn cho hội
viên đương nhiên là có, ngài đợi chút sẽ mang lên cho ngài ngay.” Nghe
thấy tên Phong Thiên, thái độ của nhân viên phục vụ nháy mắt cung kính
hơn rất nhiều, vừa nói sẽ đi lấy món ăn, cũng không để cho chúng tôi gọi đồ đã trực tiếp đi ra sau bếp.
Chờ nhân viên phục vụ kia đi xa,
tôi rốt cuộc không nhịn được, hỏi Tô Mộc: “Đây là quán ăn kiểu gì? Sao
thực đơn lại chia làm hai, trong thực đơn đưa anh giống như đồ ăn dành
riêng cho quỷ vậy?”
“Không nhận ra em đã thông minh hơn trước
nhiều a.” Tô Mộc gật đầu một cái, có thể thấy được tâm tình của anh ấy
rất tốt, khóe miệng nhoẻn lên cười,
hoàn toàn không còn chịu ảnh hưởng
bởi thương tích do Đại sai Mặt Ngựa gây ra.
“Em vẫn luôn rất
thông minh, chẳng qua trước giờ anh không nhận ra. Anh nói đây là Phong
Thiên đề cử anh tới, ông ta với nơi này có quan hệ như thế nào? Còn có
anh bảo ăn cơm xong sẽ đi viếng thăm một người, ngươi kia cũng ở đây à?” Tôi hỏi.
Tô Mộc nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn tôi một cái, hiển nhiên không nghĩ tới ngay cả điều này tôi cũng đoán được, gật đầu cười
nói: “Không sai, em cũng đã nhìn ra, đây chính là tiệm cơm âm dương, nơi người sống cùng người chết làm ăn với nhau. Tiệm cơm này của ông chủ
tên là Tần Cát, là đệ tử tục gia của Phong Thiên, nghe nói trời sinh
chính là âm dương nhãn, có thể nhận ra được sự biến hóa nhỏ nhất của âm
khí, thậm chí còn nhạy cảm với âm khí hơn cả quỷ. Lâm Yến Nhi am hiểu
nhất là bày trận cùng khống chế những quỷ vật khác, nếu như chúng ta có
thể có được sự giúp đỡ của hắn thì sẽ có trợ giúp trong việc phá trận,
đoạt lại thân thể cho em cũng dễ dàng hơn nhiều.”
“Ồ.” Tôi đáp
một tiếng. Có điều nói đến phá trận tôi lại lập tức nghĩ tới Đại sai Mặt Ngựa, vừa rồi quá mức kinh hoảng tôi không kịp ngẫm nghĩ, bây giờ nghĩ
lại Đại sai Mặt Ngựa mặc dù cuối cùng nhận đồ Tô Mộc hối lộ nhưng lúc nó mới tới có thể nói là khí thế trùng trùng, suýt chút nữa đã đánh tan
hồn Tô Mộc.
Nghĩ tới đây trong lòng tôi có chút nặng nề, trịnh
trọng nắm lấy tay Tô Mộc, bảo sau này anh ấy không được phép đưa mình
vào chỗ hiểm nữa, đặc biệt là vì tôi, nếu không anh ấy xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn tôi cũng không muốn sống.