Mặt Tô Đoàn đầy vẻ khó tin, nhưng trước giờ luôn rất tôn trọng Tô Mộc nên cậu ta vẫn lái xe đi.
Trên đường Tô Mộc trò chuyện với Tô Đoàn, nói mặc dù anh ấy không rõ ràng
chuyện mẹ Tô Đoàn năm đó nhưng hung thủ tuyệt đối không phải yêu nữ này, bằng yêu lực trong cơ thể cô gái này, đừng nói Tô Thịnh mà ngay cả
chính anh ấy cũng chưa chắc có thể gây thương tổn cho nữ yêu này chứ còn chưa nói là để bị bắt.
“Nhưng cô ta quả thật bị bùa Xích Luyện
của cháu làm thương, hơn nữa quả thật lúc đó cháu đã đâm xuyên qua tim
cô ta, bây giờ làm sao lại…” Tô Đoàn vừa lái xe vừa liếc nhìn yêu thân
qua kính chiếu hậu.
Rôi lập tức kéo Tô Mộc hai cái, ý bảo anh ấy
đừng kể mọi chuyện ra, dẫu sao bị cha ruột của mình lợi dụng, suýt chút
nữa lại hại chết tôi, chuyện này đối với Tô Đoàn mà nói quá mức tàn
nhẫn.
Tô Mộc liếc tôi một cái, cũng không biết anh ấy có hiểu ý
tôi không, nói: “Không sai, đây chính là điều ông định nói. Cho dù cháu
đâm xuyên tim nhưng yêu nữ này có yêu thân thuần khiết, khôi phục rất
nhanh, thân thể cô ta là bảo vật khó gặp, ở trong tay chúng ta sẽ mang
đại họa đến cho Tô gia cho nên chúng ta phải đi Lạc Dương một chuyến
phong ấn cô ta lại. Chuyện này cháu cũng không cần phải nói cho cha mình biết, cũng không cần nói cho nó là ông đưa cháu đi Lạc Dương, chỉ nói
cháu đi với ông về phương Bắc tìm tung tích sách cấm Hoàn Dương Kinh của Tô gia là được.”
“À, dạ.” Tô Đoàn gật đầu một cái. Mặc dù cậu ta không nghi ngờ lời Tô Mộc nhưng có lẽ cũng đang ưu tư rất nhiều, một
câu cũng không nói, dọc đường đi chỉ chuyên tâm lái xe.
Cũng
phải, lá bùa cả đời mình luyện
để báo thù nhưng lại sai người, thù còn
chưa báo được, thậm chí kẻ thù là ai cũng chưa tìm được, loại cảm giác
đó nhất định là rất tuyệt vọng.
Ánh mắt lúc cậu ta muốn giết tôi rất dữ tợn, thù này nhất định là tâm nguyện lâu năm của cậu ta.
Nghĩ tới đây tôi không khỏi thấy đáng thương cho Tô Đoàn, liền lại kéo Tô
Mộc hai cái, nói sau khi đưa yêu thân trở về nếu không có việc gì thì
giúp Tô Đoàn điều tra chuyện mẹ cậu ta năm đó một chút, Tô Đoàn một mình không báo được thù, chúng tôi nhiều người lực lớn không chừng có thể
tìm ra hung thu giết mẹ Tô Đoàn.
Tô Mộc nghe vậy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, không lên tiếng.
Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, sợ tôi nói sai điều gì, dẫu sao đã
nhiều năm như vậy không chừng chuyện này cũng không dễ tra, tôi lại tìm
thêm phiền phức cho Tô Mộc.
Ai ngờ Tô Mộc nhìn tôi một hồi rồi
thở dài, nói: “Em thật đúng một khắc cũng không ngồi yên, thân thể mình
còn chưa khôi phục hẳn đã định giúp người khác tra tìm hung thủ?”
Nghe giọng điệu này của anh ấy hình như không từ chối a?
Tôi liền chấn động một cái, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Vậy là anh đồng ý?”
Tô Mộc không lên tiếng, Tô Đoàn ngồi phía trước im lặng nãy giờ đột nhiên lại nói: “Cảm ơn ông Hai bà Hai.”