Tay Tô Mộc trên mặt tôi vỗ nhẹ hai cái, miệng nói: Đừng sợ.
Nói xong anh ấy còn nói có anh ấy ở đây, tôi cứ coi như đi theo du lịch là được, anh ấy sẽ không để tôi gặp nguy hiểm.
Anh ấy nói cũng không sai, nếu anh ấy dám mang tôi đi Diệp gia thì chắc
chắn trong lòng đã hiểu rõ. Tôi cũng lười quản những thứ này, chờ Tô
Đoàn nghỉ ngơi đủ chúng tôi tiếp tục đi xe đến Lạc Dương.
Trên đường đi Tô Mộc nói tôi mới đổi lại cơ thể sẽ có chút mệt mỏi, nếu như mệt thì cứ ngủ, khi đến Lạc Dương anh ấy sẽ gọi tôi.
Nghe anh ấy nói vậy tôi thật đúng rất mệt, hơn nữa gói lên đùi Tô Mộc rất thoải mái, liền ngáp một cái thật to rồi ngủ.
Đến khi tỉnh lại trời đã tối, thời gian đại khái là khoảng 6 giờ chiều,
chúng tôi đã đến thành phố Lạc Dương. Tô Đoàn dừng xe ở một khách
sạn năm sao sang trọng nhất Lạc Dương, sau đó dẫn chúng tôi đi ăn cơm.
Không thể không nói, có Tô Đoàn là mức sống của chúng tôi tăng vọt, lúc này
tôi mới nhớ tới Tô Đoàn còn là một thiếu gia nhà giàu, rất có tiền.
Đồ ăn trong nhà hàng hết sức đắt tiền, chủ yếu là bởi cách làm cùng bày
biện. Tôi lần đầu vào nhà hàng kiểu Pháp này trong lòng còn có chút lo
lắng, suốt dọc đường đi vào đêu bám lấy cánh tay Tô Mộc.
Tô Mộc
ngược lại rất bình tĩnh, biểu hiện giống như thường xuyên tới những chỗ
như này vậy, đi sau lưng Tô Đoàn, cảm nhận được tôi lo lắng liền ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, coi như đi ăn bánh bao uống trà
vậy, anh cũng lần đầu tới.”
Ừ. Tôi gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ
bình tĩnh của
Tô Mộc đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười. Dĩ nhiên là lần
đầu anh ấy tới, hơn một năm năm trước anh ấy sống hẳn còn chưa có nhà
hàng Pháp.
Được anh ấy xoa dịu tôi liền không còn thấy lo lắng,
thoải mái đi theo Tô Đoàn cùng Tô Mộc ngồi vào bàn ăn, sau đó chờ phục
vụ tới gọi món.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, rất nhanh
đưa tới một tấm thực đơn vô cùng tinh sảo, phía trên viết đầy ký tự như
chim hót, tôi một chữ xem cũng không hiểu liền đưa thực đơn cho Tô Đoàn, để cho cậu ta xem một chút, sau đó mình thì nhàm chán nhìn xung quanh
ngắm nghía nhà hàng.
Rất nhanh tôi chú ý tới một nhà ba người ở
bàn kế bên. Hai người lớn khoảng bốn mươi tuổi, trên người đều mặc quần
áo các nhãn hiệu nổi tiếng, dáng vẻ rất có tiền, người phụ nữ nhìn cũng
rất có khí chất. Đi theo bọn họ là một bé gái chừng mười tuổi, hẳn là
con gái bọn họ.
Có điều thứ hấp dẫn sự chú ý của tôi không phải
là nhãn hiệu nổi tiếng trên người bọn họ mà là vây quanh bọn họ có khí
tức màu xanh lá cây quanh quẩn.
Trên người bọn họ đều có một tầng yêu khí nhàn nhạt, hơn nữa yêu khí quanh bé gái còn nặng hơn một ít.
Bọn họ không phải là yêu chứ?