“A? Không thể nào?” Vốn tôi chỉ nhàm chán thuận miệng hỏi một chút, không ngờ lại biết cô bé kia không sống được bao lâu nữa.
Tôi liền thấy rất thương cô bé kia, dẫu sao cô bé đầu thai tốt như vậy cũng không dễ dàng. Nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ kia hẳn là một nhà rất
hạnh phúc, cũng không biết bị thuật sĩ xấu xa nào gài bẫy lại nuôi một
yêu trong nhà.
Tô Mộc nhìn biểu tình của tôi cũng biết trong đầu
tôi đang suy nghĩ gì, kề sát tai tôi nói nhỏ: “Lần này chúng ta tới Lạc
Dương còn rất nhiều chuyện, em đừng xen vào việc của người khác, em
không quản hết được.”
Nói xong Tô Mộc liền nói thức ăn đã ra, bảo tôi mau ăn đi, nếu không một hồi đều bị Tô Đoàn ăn hết.
Tô Đoàn ngồi đối diện chúng tôi, không nghe được những gì tôi và Tô Mộc
vừa nói, thấy bộ dáng không yên lúc tôi ăn cơm liền hỏi có phải thức ăn
này không hợp khẩu vị, có muốn đổi món khác hay không.
Tôi xua
xua tay nói không cần, những đồ ăn ở đây thật đắt, hơn nữa cũng rất
ngon, chỉ là tâm tư của tôi bây giờ đều đặt lên cô bé ở bàn bên cạnh cho nên đồ ăn ở trong miệng cũng không thấy mùi vị gì.
Thật vất vả mới ăn cơm xong, chúng tôi cùng ba người một nhà bên cạnh kia cùng nhau rời đi, sau đó tới quầy lễ tân nhận phòng.
Rất trùng hợp là, một nhà ba người kia cũng cùng chúng tôi cùng đi thuê
phòng, bởi vì cùng làm thủ tục nhận phòng nên phòng bọn họ ngay kế tiếp
chúng tôi. To Đoàn ở phòng 307, chúng tôi 308, gia đình kia ở phòng 309.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng Tô Mộc bảo tôi lên phòng trước, anh ấy
cùng Tô Đoàn quay lại xe
đem yêu thân cùng hành lý xuống, sau đó đem yêu thân mang vào phòng Tô Đoàn.
Yêu thân là đại mỹ nữ như vậy để
một mình ở trên xe qua đêm quả là chuyện không nên, tôi gật đầu một cái, cầm thẻ đi về phòng một mình.
Khi chờ thang máy lại gặp gia đình kia, bọn họ giống như cũng chú ý đến tôi, người mẹ quay sang tôi mỉm cười gật đầu chào.
Cô bé kia vẫn là gương mặt ngây thơ nhỏ nhắn nhìn tôi một lúc, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Dáng dấp cô bé rất đẹp vừa rồi còn ở cách khá xa nên tôi không thấy rõ, chỉ
chú ý tới yêu khí trên người cô bé, bây giờ nhìn gần mới phát hiện ánh
mắt của cô bé không hề giống với trẻ con bình thường. Mắt đen lại mặn
mà, con ngươi rõ ràng lớn hơn người bình thường một chút, ánh mắt nhìn
người khác rất đáng thương, giống như một chú cún nhỏ vậy, khiến người
ta rất thích.
Không biết có phải bởi vì cô bé rất đáng thương hay không mà tôi rất có hảo cảm với cô bé, cảm giác ánh mắt của bé trông
rất quen, thật giống như tôi đã gặp ở đâu vậy.
Thấy tôi cũng nhìn mình, cô bé kia không biết là sợ hay thẹn thùng liền sà vào ngực mẹ,
hai tay ôm chặt mẹ mình, sau đó còn giống như không cam lòng len lén
quay sang nhìn tôi.