Tôi nháy mắt liền sáng tỏ. Thấy vẻ kinh hãi của
tôi mẹ cô bé càng lo lắng, mặt đầy trịnh trọng nói với tôi: “Cho dù cô
có tin hay không thì cô cũng mau rời khỏi người đàn ông kia, tốt nhất là đi ngay bây giờ, sau này cũng đừng gặp lại hắn. Hơn nữa cô ngàn vạn lần không nên để cho hắn nhận ra điều gì, nếu không cô sẽ nguy hiểm hơn.”
Nói xong bà ấy thở dài một cái, trong ánh mắt nhìn tôi còn mang theo sự
thương hại, sau đó quay lại phòng của bà ấy rồi đóng cửa lại.
Chỉ còn tôi một mình ngây ngốc trong hành lang, đây là tình huống gì?
Tôi còn đang bối rối không biết có nên giúp họ hay không thì bọn họ đã chạy tới cảnh báo cho tôi?
Hơn nữa chúng tôi không quen biết nhau, bà ấy cũng không ngại đường đột gọi tôi ra chính vì để nhắc nhở tôi điều này?
Tôi đột nhiên thấy ấm áp trong lòng, thậm chí mũi hơn cay cay.
Chúng tôi chỉ là duyên gặp một lần, bé gái kia nhìn được Tô Mộc là quỷ, đặc
biệt thừa dịp Tô Mộc không có ở đây đã bảo mẹ mình chạy sang nhắc nhở
tôi, mà tôi nhìn ra yêu khí trên người cô bé lại định khoanh tay đứng
nhìn.
Trong nháy mắt tôi thấy mặt mình bỏng rát, giống như bị người khác bạt tai mấy phát.
Tôi cũng không nhịn được nữa, đi tới cửa phòng 309 bấm chuông cửa.
Cửa mở ra, có thể thấy được mẹ cô bé luôn ở cửa đợi tôi, thấy tôi tới lập
tức kéo tôi vào trong phòng, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh rồi đóng
cửa lại.
“Chị.” Tôi vừa mới vào trong phòng thì cô bé kia đã chạy tới, gọi tôi một tiếng ngọt ngào.
Sau đó cô bé kéo ra một sợi dây từ
cổ mình, trên dây buộc một miếng giấy
màu vàng hình tam giác, nhìn qua giống lá bùa vàng, nói với tôi: “Đây là lá bùa Trương đại sư cho em, dùng để đuổi quỷ trừ tà, bây giờ em cho
chị, chị cần nó hơn em.”
Vừa nói cô bé đã đem lá bùa vàng thả vào trong tay tôi.
Nước mắt tôi ứa ra rơi xuống đất, trong lòng càng áy náy.
Thấy tôi khóc cô bé còn giả bộ như bộ dáng cụ non, vụng về giúp tôi lau nước mắt, an ủi tôi: “Chị đừng sợ, có lá bùa này nam quỷ kia sẽ không thể
đến gần chị nữa, chị chỉ cần nhanh rời khỏi hắn là được.”
“Cô bé
từ nhỏ đã như vậy rồi sao? Vừa sinh ra đã là âm dương nhãn?” Lòng tôi
càng chua xót, không dám nhìn cô bé nữa mà quay sang lấy cớ lau nước
mắt, hỏi mẹ cô bé.
Mẹ cô bé gật đầu một cái, nói đứa nhỏ này từ
khi sinh ra cũng không khóc, khi còn bé cũng không ngủ, người rất gầy
yếu, bác sĩ thăm khám đều nói không sống qua được mười tuổi. Sau đó tình cờ gặp một đạo sĩ, nói bé trời sinh là âm dương nhãn, bảo chúng tôi mời tôn thần về bảo vệ, lúc này mới chuyển biến tốt, sống thuận lợi đến bây giờ.
“Hai người mời thần bảo vệ cho cô bé, có thể cho tôi nhìn một chút được không?” Cố nén sự chua xót trong lòng, tôi nói.