Tôi lắc đầu một cái, đem tình huống của tượng thần nói cho Tô Mộc.
Tô Mộc giống như đã sớm đoán được sẽ là kết quả này, cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Neu như vậy chúng ta chờ đi, cô bé kia đến buổi tối sẽ nghẹt
thở nhất định có liên quan tới yêu vật kia, chúng ta chỉ cần canh ở đây
vào buổi tối là được.”
Nói xong Tô Mộc lần nữa đóng tủ sắt lại, còn đem khung ảnh của Vũ Linh cũng treo lại như cũ.
Lúc này cũng đã hơn sáu giờ chiều, thấy chúng tôi sẽ ở lại tối nay ba mẹ Vũ Linh liền chuẩn bị cho chúng tôi bữa tối, Tô Mộc cũng không từ chối,
còn cố ý bảo tôi và Tô Đoàn ăn nhiều hơn một chút, dẫu sao tối nay có
thể chúng tôi sẽ phải canh cả đêm.
Tôi gật đầu liên tục, mặc dù
đây không phải là lần đầu tiên tôi đi theo Tô Mộc làm những chuyện loại
này nhưng trong lòng tôi vẫn vừa sợ lại kích động. Ăn tối xong Tô Mộc
bảo tôi giúp Tô Đoàn đem tơ đồng rải quanh toàn bộ biệt thự, nói là đồng có thể trấn yêu, phòng ngừa sau khi dẫn yêu ra nó lại chạy trốn.
Vừa nói Tô Mộc đã ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, ngước đầu chỉ huy tôi
cùng Tô Đoàn làm việc, còn anh ấy thì tránh xa những tơ đồng này, không
chút cũng không chịu đụng.
Có lẽ tơ đồng đối với Tô Mộc cũng
không có chỗ tốt gì, thừa dịp treo dây đồng, Tô Mộc cười nói: “Bà Hai,
ông Hai thật lo lắng cho bà, nói là phòng ngừa yêu chạy trốn chứ thật ra ông Hai sợ bà bị thương. Bà nhìn vị trí ông bảo chúng ta treo dây đồng
này, tất cả đều ở bốn phía xung quanh bà, nếu như buổi tốt thật sự có
yêu công kích chúng ta thì cho dù
từ hướng nào yêu cũng không cách nào
đến gần bà.”
Vừa nói cậu ấy còn chỉ những tơ đồng kia, bắt trước quỹ đạo yêu có thể lao tới.
Nghe cậu ta nói tôi đúng thật phát hiện có hai vị trí tương đối là vùng an
toàn, chỉ cần đứng ở đó sẽ được những tơ đồng này bảo vệ.
“Đừng
nói bậy, Tô Mộc cũng không nói để tôi đợi ở trong này, không chừng anh
ấy bố trí cho cậu.” Tôi đỏ mặt lên, ngoài miệng mặc dù chối nhưng trong
lòng đã rất ấm áp, ngầm thừa nhận chỗ này là Tô Mộc dành cho tôi.
Dẫu sao so với Tô Đoàn thì tôi rõ ràng đần hơn một ít.
“Ông Hai mặc dù đối với cháu rất tốt nhưng bà mới là mạng sống của ông, vị
trí này nhất định là dành cho bà, nếu như bà Hai không tin thì cứ nhờ
một lát sẽ rõ, xem ông Hai sẽ an bài thế nào.” Tô Mộc khẽ cười trêu
chọc, nói.
Nói xong tơ đồng cũng đã treo xong hết rồi, chúng ta liền quay lại bên cạnh Tô Mộc.
Tô Mộc đã sớm bảo ba mẹ Vũ Linh quay về phòng ngủ của bọn họ, còn dặn dò
dù tối nay phát sinh chuyện gì cũng không được bước ra khỏi phòng ngủ
một bước, nếu không thì thần tiên có tới cũng không cứu được bọn họ.
Ba mẹ Vũ Linh đã sớm coi chúng tôi như thần tiên, mặc dù biết Tô Mộc là
quỷ nhưng bây giờ cũng là Tô Mộc muốn gì được đó, nói gì nghe đó.
Sau khi an bài cho ba mẹ Vũ Linh, Tô Mộc lại để cho Vũ Linh quay về phòng ngủ.