Không ngờ Vũ Linh biêt thân mình vân cung phụng là yêu thì sống chết
cũng không chịu quay lại phòng ngủ, tay nắm tay tôi thật chặt, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương ngước nhìn tôi, nói: “Chị, em sợ, có thể không cần về phòng ngủ hay không?”
“Cái này...” Tôi không làm chủ được liền nhìn vê phía Tô Mộc.
Tô Mộc mỉm cười với Vũ Linh, nói: “Em không cần sợ hãi, cả đêm nay chúng
ta cũng sẽ ở bên cạnh trông nom em, nếu như em còn sợ thì chúng ta sẽ để chị Dương Dương ngủ chung với em được không?”
“Em?” Tôi sửng sốt một chút, bởi vì Tô Đoàn và tôi đã nói chuyện phiếm về khu vực an toàn
kia, tôi đã sớm cho rằng tôi sẽ được an bài ở vị trí đó, ai ngờ Tô Mộc
lại để cho tôi cùng ngủ với Vũ Linh trên giường.
Nếu như yêu kia thật sự sẽ xuất hiện thì sẽ làm sao bây giờ, nếu vậy tôi nằm bên cạnh Vũ Linh chẳng phải cũng rất nguy hiểm.
Thây tôi giật mình, Tô Mộc lân nữa gật đâu một cái, nói không sai, tối nay
tôi liền nằm ở bên cạnh Vũ Linh chờ, cứ ngủ một lúc, chờ yêu đi ra chắc
chắn tôi sẽ cảm nhận được.
Nói xong anh ấy cũng không chờ tôi
đồng ý liền chỉ khu vực an toàn mà vừa rồi Tô Mộc nói, bảo Tô Đoàn chui
vào đó, tối nay ở nơi đó không được đi ra ngoài.
Lần này không
chỉ tôi mà ngay cả Tô Đoàn cũng rất giật mình, có lẽ cậu ta làm sao cũng không nghĩ người được bảo vệ lại chính là mình.
Tô Mộc an bài
xong liền bảo chúng tôi về vị trí, sẵn sàng cho tối nay, không có mệnh
lệnh của anh ấy không ai được hành động thiếu suy nghĩ.
Trong biệt thự lúc này thì anh ấy là người lợi hại nhất, mặc dù tôi không hiểu rốt cuộc Tô
Mộc đang có ý gì nhưng tôi rất tin tưởng anh ấy, nói với
Vũ Linh có tôi ở cùng, tôi sẽ bảo vệ bé, để bé đừng lo lắng.
Vũ Linh rất tin tưởng tôi, mặc dù sợ hãi nhưng thấy tôi cũng phải ngủ cùng bé liền không nói gì thêm, gật đầu một cái hiểu chuyện, sau đó nắm chặt tay tôi, cùng tôi vệ sinh sạch sẽ rồi hai chị em xếp hàng nằm trên
giường.
Lúc này đã khoảng chín giờ, bên ngoài nhà một mảnh đen
nhánh, Tô Mộc cũng không cho chúng tôi mở đèn, trong cả căn phòng hoàn
toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở của tôi và Vũ Linh thay
nhau vang lên.
Trong bóng tối Vũ Linh siết chặt tay tôi, có thể
cảm giác được cô bé đang rất lo lắng. Đừng nói là bé, ngay cả tôi cũng
thấy căng thẳng, chờ đợi yêu vật kia đi ra.
Loại cảm giác này
giống như đang chờ chết vậy, trong giờ phút nguy hiểm đó tôi căn bản
không thấy được Tô Mộc, không biết anh ấy ở đâu, cũng không cảm giác
được bất cứ chút khí tức của anh ấy.
Nếu như bây giờ nằm bên cạnh tôi là Tô Mộc thì tốt, có lẽ trong lòng tôi sẽ thoải mái một ít. Nhưng
Tô Mộc hết lần này tới lần khác ngay cả khí tức đều không lưu lại, giống như anh ấy đã không còn ở trong phòng này vậy.
Lòng tôi đứng
ngồi không yên nhưng tôi không dám lộn xộn, cũng không dám lên tiếng. Vũ Linh so với tôi còn nhát gan hơn, nếu như biết bây giờ tôi cũng đang sợ muốn chết thì chắc chắn bé không dám ngủ.