Nói xong Giao tiên ha ha cười to, âm thanh rât chói tai khiến óc tôi cũng vo vẻ theo.
Tôi hơi mất hứng, còn muốn thấy bộ dáng mừng rỡ của nó xem như thế nào, kết quả nó lại đã biết ngay, tâm ý tương thông thật không tốt, tôi có tâm
tư gì nó cũng có thể biết.
Tôi âm thầm ảo não còn Giao tiên bên kia đã mừng như điên, nói nó lập tức tới ngay.
Sau khi xong chuyện với Giao tiên tôi liền mở mắt nhìn thời gian một chút.
Hiện mới hơn chín giờ sáng, mặc dù từ nhà tôi tới Lạc Dương mất hơn sáu giờ
lái xe nhưng đối với Giao tiên mà nói thì không hề xa, buổi tối trước
khi hồ yêu giải phong ấn thì chắc chắn nó cũng đã tới. Tôi liên hỏi Tô
Mộc tiêp theo chúng tôi nên làm gì.
Tô Mộc giống như cũng không
an bài gì cho ngày hôm nay, sau khi suy nghĩ một chút liền bảo tôi có
muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay đi dạo phố với bọn họ.
Tối nay đi viếng thăm Diệp gia, mặc dù còn nghi ngờ Diệp gia cùng Lâm Yen Nhi có
qua lại nhưng ngoài mặt Tô gia cùng Diệp gia vẫn là bang giao, đi tới
cửa cũng không thể đi tay không, anh ấy phải đi chuẩn bị chút lễ vật
thay mặt Tô gia.
Tôi liền vui vẻ, mặc dù tôi rất lười nhưng đi
dạo phố thì rất thích thú, hơn nữa đây là Lạc Dương, dù tôi tới lần thứ
hai nhưng cũng vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú một chút, nói tôi đi theo
dạo phố cũng lại vừa vặn mẹ Vũ Linh cho tối một trăm ngàn
tệ tôi còn
chưa có chỗ tiêu, thừa dịp hôm nay đi dạo phố sẽ thỏa sức mua mang về
chút quà cho ba mẹ tôi.
Dáng vẻ lúc này của tôi nhất định là hai
mắt sáng lên, giống như mê tiền vậy. Tô Mộc nhìn tôi cười cưng chiều một tiếng, vén tóc lại cho tôi, nói với tài xế: “Đưa chúng tôi với chợ đồ
cổ lớn nhất của Lạc Dương đi.”
Sao? Chợ đồ cổ?
Tôi liền quay nhìn Tô Mộc, thất vọng hỏi anh ấy chúng ta đi dạo không phải tới trung tâm thương mại sao?
Tô Mộc mỉm cười, giống như đã sớm đoán ra phản ứng này của tôi vậy, gật
đầu một cái: “Dĩ nhiên không phải, anh có bảo chúng ta sẽ đến trung tâm
thương mại sao?”
“Cái đó thì không.” Sự hứng thú của tôi giảm đi
không ít. Chợ đồ cổ tôi cũng từng tới, khi ở Giang Minh tôi đã suýt chút nữa bị gã đệ tử Cản Thi phái đó gài bẫy, sau đó nhờ Đường Dũng chạy tới mới cứu được tôi. Tôi quả thực thưởng thức không nổi với những thứ bằng ngọc bằng sứ đó, không thấy hứng thú bằng đi ngắm nhìn quần áo xinh
đẹp. Nhắc tới mới nhớ, từ khi cùng Tô Mộc chung một chỗ dường như tôi
cũng chưa mua quần áo mới.