Cửa tiệm kia rất nhỏ, nhưng tôi vừa chạy tới cửa liền cảm giác một cổ lạnh lẽo khắp toàn thân.
Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không đến nỗi lạnh như vậy, trong tiệm này nhất định có vấn đề.
Lòng tôi khẽ run một cái, nhưng yêu khí vừa rồi quá nồng đậm, hơn nữa Tô Mộc đang ở ngay trên con đường này, có vấn đề thì anh ấy chắc chắn sẽ chạy
tới ngay nên tôi cũng không sợ lắm, cắn răng đẩy cửa đi vào.
Vừa
đi vào tôi liền kinh sợ, đồ trong cửa tiệm này không nhiều, đều đặt ở
trong một tủ kính dài. Nhưng trong tủ kính trên mỗi đồ vật đều tràn ngập âm khí, lớn thì bằng một chiếc gối ngọc, nhỏ thì như một đồng xu.
Phía trên mỗi đồ vật đều có âm khí chứng tỏ mỗi đồ trong cửa hàng này đều là đồ cổ thật sự.
Nhìn thấy nhiều đồ cổ giả như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhìn ông chủ cửa tiệm này với cặp mắt khác.
Chủ tiệm là một ông già, ông ta lười biếng ngồi sau quầy, rút ra một cái
tẩu thuốc đặc biệt dài rít một hơi, cũng không đứng dậy chào hỏi tôi.
Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp nín thở ngưng thần, ánh mắt nghiêm túc
quét qua từng đồ vật trong tiệm, cuối cùng nhìn tới phía dưới ông già.
Ông
ta đang ngồi trên một chiếc ghế trúc có thể nằm, trên ghế đang bày một
cái hộp, ánh sáng xanh là từ trong hộp kia tản mát ra.
Tôi liền tiến tới cung kính hỏi: “Chào ngài, trong cái hộp gỗ dưới chỗ ngài là có gì?”
“Không có gì.” Ông già lười biếng liếc tôi một cái, hít sâu một hơi thuốc, sau đó hướng quầy chép miệng: “Cô muốn chọn thứ gì cứ tự nhiên xem, đồ
trong tiệm đều ở đây.”
Đúng lúc này Tô Mộc cùng Tô Đoàn đẩy cửa đi vào, Tô Mộc đã sớm cảm nhận được âm khí trong phòng, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Vừa vào tiệm anh ấy liền đi nhanh đến bên người tôi, ôm lấy eo tôi kéo vào
trong lòng, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Dương Dương, tại sao em không nói
gì mà đã chạy đi.”
“Trong hộp gỗ phía dưới ông ấy có đồ vật chứa
yêu khí rất nặng, thậm chí so với yêu khí của Ngọc Tắc kia còn nặng hơn, cái này có phải là bảo bối không?” Tôi hỏi Tô Mộc.