Tôi ừ một tiếng, lấy điện thoại ra lên mạng tìm ảnh trai đẹp, nhưng lật
không dưới một trăm tấm hình tôi cũng không tìm ra được một tấm vừa mắt.
So với Tô Mộc, những nam thần đẹp trai kia đều không thể sánh bằng. Thấy
tôi dòm trên điện thoại hồi lâu không có động tĩnh gì, Giao tiên không
nhịn được liền lấy đuôi rắn vung một cái chỉ một tấm hình trên điện
thoại, nói: “Là đây! Nhìn xem ông đây có giống hay không!”
Nói
xong người nó đã lay động, sau cuốn vài vòng trên mặt đất thì một chàng
trai trẻ sáng ngời đã xuất hiện trên mặt tôi, nhìn tôi mỉm cười.
Tôi nhìn nó một cái, trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Mặc dù trước kia Giao tiên cũng đã biến thành người trước mặt tôi, còn biến cả thành Tô Mộc, nhưng bởi vì không có lông tóc nên hình dáng kiểu gì
cũng thấy có chút xấu xí. Nhưng bây giờ người đứng trước mặt tôi không
chỉ có lông tóc rậm rạp, khí chất còn đặc biệt tối, giống như người
trong hình bước ra trước mặt tôi vậy.
Không đúng, Giao tiên đã
thay đổi, so với người trong hình còn đẹp hơn một chút, khí chất trạch
nam rạng ngời rất ưa nhìn, thậm chí yêu khí trên người cũng giấu đi,
hoàn toàn giống như đúc người bình thường!
Không đợi tôi mở miệng khan, Giao tiên đã không nhịn được tự mãn, đưa tay vỗ lên bả vai tôi,
nói: “Sao nào, có thích gương mặt này không, nếu em không thích thì anh
có thể đổi lại!”
Giao tiên sau khi biến thành người ngay cả cách
xưng hô cũng đổi, trước kia nó không tự xưng là lão tử thì cũng là ông
nội Giao tiên, bây giờ lại học theo Đường Dũng, mở miệng ra là một tiếng anh.
Nó
biến thành như nào với tôi cũng không thành vấn đề, dù sao bất kể nó biết thành dạng gì cũng không đẹp trai bằng Tô Mộc.
Mà gương mặt Tô Mộc lại là thứ tôi ghét nhất bây giờ.
Tôi miễn cưỡng mìm cười, nói với Giao tiên được rồi, tôi rất thích gương
mặt đó. Sau đó tôi đẩy tay nó tránh khỏi vai, tiếp tục đi trên đường
muốn tìm quán ăn.
Thất tình, lại khóc mệt, bây giờ tôi cần nhất
chính là tìm một nhà hàng thật ngon để thiết đãi mình một chút. Nhưng đi dọc được hồi lâu tôi đều không tìm được cửa hàng nào có dáng dấp như
quán ăn.
Nơi này là khu phố cũ, toàn thể tương đối đổ nát, vệ sinh cũng không phải quá tốt, bốn phía còn không có buôn bán gì.
Tôi bỗng nhiên có chút nhớ Tô Đoàn, mặc dù cậu ấy có chút nhàm chán nhưng
dẫu gì cũng là con nhà giàu, giống như trời sinh tinh ý như ra đa vậy, ở nơi xa lạ cũng có thể tìm được quán ăn đặc biệt ngon.
“Dương
Dương, anh phát hiện ra một quán ăn tương đối tốt, anh mang em tới đó ăn một bữa thật to nhé.” Ngay khi tôi đã chán nản đi không mục đích thì
đột nhiên Giao tiên nói.