Nhưng như Tô Mộc vừa nói, vậy chẳng phải khắp nơi trong dương gian đều
là quỷ, từ xưa tới nay nhiều người chết oan như vậy, huống chi trước kia còn có chiến loạn. Dựa theo cái tỷ lệ này, mỗi đời người đều có một
phần ba ở lại dương gian, cùng với quá khứ như vậy chẳng phải ở dương
gian quỷ sẽ nhiều hơn người sao?”
Ban ngày có mặt trời thì còn
khá tốt, đến buổi tối tất cả quỷ đều ra ngoài lai vãng, đó nhất định
phải có hàng trăm con quỷ đi lại.
Không đúng! Là ngàn quỷ! Vạn quỷ! Đầy đường đều là quỷ!
Tôi càng nghĩ càng sợ. Tô Mộc thấy sắc mặt tôi không tốt đột nhiên mỉm cười có chút châm biếm, ngón tay đưa lên cằm tôi nói: “Em cũng không cần quá lo lắng, để anh nói xong đã. Những quỷ chết oan này nếu như không có
người quản thì quả thực bây giờ dương gian đã sớm chật ních quỷ, cũng
may tổ tiên loài người lúc đầu có không ít dị sĩ tài giỏi, bọn họ liên
minh với
nhau cách mỗi một đoạn thời gian liền sẽ làm trận đem toàn bộ
quỷ ở dương gian đi tới sinh môn đi đầu thai. Lúc ấy tổ tiên Tô gia
chính là một thành viên trong liên minh đó. Sau đó vì đưa nhiều quỷ nên
bọn họ bị âm sai để mắt tới, toàn bộ thành viên trong liên minh chết
thảm, chỉ có một mình Tô gia thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cũng
chính khi đó tổ tiên Tô gia lấy đi được Vãng sinh thạch, người ấy vẫn
tiếp tục thừa kế sứ mệnh của đồng minh, trăm ngàn năm qua đều là Tô gia
gánh vác sứ mệnh đem quỷ chết oan đưa đi đầu thai.”
Nói xong ánh
mắt Tô Mộc nhìn lại lên người tôi, ngón tay khẽ di chuyển trên mặt tôi,
dịu dàng nói: “Bây giờ Tô gia cũng sa sút, em thật sự nguyện ý nhận lấy
vãng sinh thạch, gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy sao?”