Cũng không phải quá nguyện ý...” Tôi nói.
Dầu sao đây là một công việc cực khổ mà lại không đuợc cám ơn, những hồn phách lợi hại kia nếu
có thể sống được ở dương gian thì còn ai nguyện ý xuống âm phủ đầu thai?
Hơn nữa nếu âm phủ đã không nhận những quỷ này, tự mình đem bọn họ tới sinh môn nhất định là không hợp với quy củ, là lén đưa những cô hồn dã quỷ
kia qua, chẳng trách tổ tiên đồng minh Tô gia năm đó đều bị âm sai giết
chết.
Dù sao hôm nay tôi cũng đã đồng ý với cha Tô Mộc sau này
đảm đương trách nhiệm nặng nề của Tô gia, hơn nữa nếu như tôi không đồng ý thì tin rằng cha Tô Mộc cũng sẽ không đem chiếc nhẫn này truyền cho
Tô Thịnh, nếu để ông ta lấy đi đường tắt thông tới sinh môn thì không
biết ông ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Không muốn cũng không còn cách nào, ai bảo em anh, bây giờ hối hận còn kịp sao?” Tôi giả bộ hối hận nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc thấy tôi đang đang cười liền cúi đầu nhào tới, hung hăng cắn một
cái trên mặt tôi, nói: “Không kịp nữa rồi, em bây giờ sống là người của
anh, chết là quỷ của anh, đừng hòng nghĩ rời khỏi anh. Có điều chuyện
chiếc nhẫn này em vẫn nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, dẫu sao nhận
chiếc nhẫn này là em không còn đường
quay đầu, cũng không còn khả năng
tiếp tục sống như người bình thường.”
“Vâng...” Tôi đáp một
tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lấy chiếc hộp Tử Ngọc từ
trong tay Tô Mộc, nghiêm túc nói: “Em đã nghĩ rồi, ngay từ ngày đầu tiên biết anh em đã không còn khả năng sống được cuộc sống của người bình
thường, huống chi bây giờ em đã quyết định muốn gả cho anh, sau này cũng là người của Tô gia, đảm nhiệm trách nhiệm này cũng là chuyện đương
nhiên. Dù sao sau này anh sẽ giúp em, không phải sao, chỉ cần có anh
luôn ở bên cạnh em thì em làm gì cũng nguyện ý.”
• " " " 1
Nói xong tôi liền hôn một cái lên gương mặt tuấn tú kia của Tô Mộc, lại
nói: “Hơn nữa em không nhận chiếc nhẫn này thì Tô gia không có người nối nghiệm, sau này quỷ chết oan lưu lại dương gian trong thời gian dài
chắng phải sẽ khiến thiên hạ đại loạn?”
“Không nhìn ra, Dương
Dương của anh còn có tấm lòng yêu nước yêu dân a.” Tô Mộc đưa tay lên
chóp mũi tôi quẹt một cái, đưa mắt nhìn tôi trêu ghẹo.