‘Nghệ nhân kia có phải đã chết rồi không, chiếc giường này thành bản duy nhất?” Tôi hỏi.
Nhân viên bán hàng nghe vậy liền cả kinh, hỏi tôi làm sao biết, có phải cũng chú ỷ tới những tác phâm của nghệ nhân đó không.
Tôi cười gật đầu một cái.
Nhân viên bán hàng kia có dáng vẻ rất hiểu, cũng đi thẳng vào vấn đề, nói
nhà nghệ nhân kia mới qua đời không lâu, cũng chỉ mới tháng trước. Chiếc giường này là tác phẩm cuối cùng của ông ấy, tôi mua về sau này giá trị nhất định sẽ tăng, chờ dùng một thời gian đầu rồng sẽ tự phát triến một lớp patina, lúc ấy bán ra được hai ba trăm ngàn không thành vấn đề, anh ta không có nhiều tiền trong tay như vậy không thì chiếc giường này anh ta cũng muốn.
Vừa nói trên mặt anh ta còn hiện vẻ tiếc hận.
• • •
Tôi cũng không nghi ngờ lời anh ta nói, bởi vì chiếc giường này quả thật
được làm rất tinh xảo, nhìn qua đã biết là đồ tổt, dĩ nhiên giá cả cũng
không rẻ, chỉ một chiếc giường đã có giá một trăm ngàn tệ, cho dù cửa
hàng có tặng thêm một chiếc đệm giá ba mươi ngàn tệ thì chiếc giường này vẫn không phải rẻ.
Có điều
tôi không nghiên cứu tới đồ nội thất, nhân viên kinh doanh nói patina là ý gì tôi nghe không hiếu, tôi chỉ
chú ý tới âm khí quanh quẩn chiếc giường này.
*patina: Lớp bóng tự nhiên cùa đồng.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của tôi, chiếc giường này được làm thủ công, là một người có kỹ thuật rất cao thâm, lại đặc biệt yêu quý với tác
phẩm của mình. Kiểu người này khi chết hồi phách sẽ đặc biệt cổ chấp ám
vào trong tác phâm mình yêu quý.
Nhưng vừa rồi trong khi nói
chuyện với nhân viên kinh doanh tôi đã lặng lẽ quan sát từ đầu tới cuối
chiếc giường một lần cũng không thấy hồn phách của nghệ nhân kia đâu,
vậy thi âm khí là từ đâu ra?
Nếu không tìm được hồn phách của
nghệ nhân kia thì cũng đồng nghĩa tôi dùng yêu khí cắn nuốt âm khí trên
chiếc giường này sẽ khiến hồn phách của ông ta nhất định sẽ bị hồn phi
phách tán.