Người chết như đèn tắt, cuối cùng cũng chỉ có thể dư lại một luồng cô
hồn. Tôi không thể bởi vì mẹ tôi chọn chiếc giường này mà cưỡng ép hồn
phách của nghệ nhân kia bị tiêu tán, không thể làm gì khác hơn liền gọi
điện thoại cho Tô Mộc, bảo anh ấy tới một chuyến, siêu thị nội thất xảy
ra chút chuyện.
Tô Mộc rất nhanh, sau khi cúp điện thoại hơn mười phút đã chạy tới. Tôi đem kể đại khái về chiếc giường này cho Tô Mộc,
sau đó hỏi anh ấy có cách nào tìm ra hồn phách của nghệ nhân kia.
“Cũng có, chỉ là phải dùng chút thủ đoạn. Chúng ta không thể dùng mắt nhìn
thấy hồn phách của ông ta chứng tỏ chiếc hồn này đã thành nơi dung hồn,
hồn phách cùng giường đã hòa làm một thể, muốn gọi ông ta đi ra phải tìm cho ông ta một đồ chứa hồn phách khác. Em bảo nhân viên bán hàng ngày
mai hãy giao giường tới, tối nay chúng ta sẽ tới một chuyến an bài thỏa
đáng hồn phách của ông ta.” Tô Mộc nói.
Tôi gật đầu một cái, lúc
này mẹ tôi đã quay lại, sau khi chọn xong giường bà lại thuận tiện chọn
một chiếc tủ quần áo cho Giao tiên, rồi tính xem trong phòng ngủ nên có
đồ gì đều mua đầy đủ hết, rất sợ Giao tiên thấy bất tiện.
Quay
lại thấy Tô Mộc cũng tới, mẹ tôi rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền
mỉm cười chào, nói bà cũng đã mua xong đồ, cũng không theo chúng tôi
nữa, bà về trước để chúng tôi đi ra ngoài chơi.
Tôi thấy mẹ
cười có chút đỏ mặt, nói chúng tôi cũng không đi chơi, cùng mẹ tôi trở về.
Ai ngờ Tô Mộc lại kéo tay tôi lại, cũng không để ý tới tôi mà trực tiếp
cười với mẹ tôi, nói: “Vâng dì, vậy con đưa Dương Dương đi dạo một lát
sẽ quay về, cơm tối cũng không cần chờ bọn con.”
“Được được, đi chơi vui.” Mẹ tôi gật đầu liên tục, cười càng mập mờ.
Chờ sau khi mẹ tôi đi tôi mới hất tay Tô Mộc ra, hỏi anh ấy có phải cố ý,
mẹ tôi vừa rồi cười mập mờ như vậy anh ấy còn nghe theo lời của mẹ tôi,
điều này sẽ khiến tôi khó nói trước mặt ba mẹ tôi.
“Sợ cái gì, dù sao sớm muộn em cũng gả cho anh, ba mẹ em dần dần cũng sẽ quen.” Tô Mộc cười nói, nói xong anh ấy lại lần nữa nắm lấy tay tôi, nói đưa tôi tới
bờ sông, thuận tiện tìm xem có cây liễu đang nở hoa hay không.
Tôi liền bị Tô Mộc chọc cười, nói với anh ấy bây giờ đang cuối mùa thu, đi
đâu có liễu nở hoa, đó không phải mùa xuân mới có sao?
“Anh nói có là có, em đi theo chồng là sẽ thấy.” Tô Mộc cười thần bí, nói.