Trên người anh ấy sương gió phong trần, cầm trong tay một hộp quà có hoa văn như da cừu trong tay, bao bì rất tinh tế, đưa nó cho tôi, bảo tôi mở ra xem tôi có thích không.
“Ôi trời, hiệu Dior sao? Giá nhất định rất đắt.” Tôi nói, vừa nói vừa mở hộp quà.
Bên trong là một chiếc áo đầm trắng như tuyết, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, dù sao sờ rất thoải mái.
Tôi liền hưng phấp, cầm váy chạy tới phòng tắm mặc thử, nhưng tôi vừa cởi
quần áo xuống thì cửa phòng tắm liền mở ra, tay Tô Mộc như ảo thuật gia
biến thêm một chiếc hộp nữa, đưa cho tôi: “Còn đôi giày này nữa. Đã lâu
anh không lên dương gian, cũng không biết thời trang phụ nữ hiện nay như thế nào, liền chọn đôi thuận mắt, nếu em không thích thì bên ngoài còn
có những thứ khác.”
“Được được, em biết, anh mau đi ra đi.” Mặt tôi đã đỏ lên, nhanh chóng nhận lấy hộp giày ngăn ở trước ngực.
Tô Mộc cũng chưa đi, ngược lại còn tiếp tới, ôm eo tôi từ phía sau, hơi
lạnh từ tay chạm vào bụng tôi, nhẹ nhàng xoa khiến tôi hơi ngứa ngày:
“Dương Dương, em đỏ mặt cái gì? Sau hôm nay cha mẹ hai bên gặp
mặt không phải chúng ta đã chính thức kết hôn rồi sao, sau này bất kể là danh
nghĩa hay trên thực tế em đều là vợ anh, nên quen đối đãi thật thà trước mặt anh.”
Vừa nói anh ấy cúi đầu khẽ hôn lên bả vai tôi, cười rất gian, hiển nhiên là đột nhiên có hứng thú, muốn dụ dỗ tôi.
Tôi liền hít sâu một hơi, Lộc Dương, phải bình tĩnh, hôm nay có việc quan
trọng phải làm, muôn ngàn lần mày không thể để anh ấy đầu độc, nếu sau
khi mây mưa mới đi gặp cha mẹ hai bên thì nhất định sẽ bị bọn họ nhìn
ra, đến lúc đó thì còn mặt mũi nào!
Nhưng đã một tuần không gặp Tô Mộc, bây giờ bị anh ấy đụng chạm khiến khát vọng trong người tôi nháy
mắt bị kích thích, vừa tê vừa nhột. Không biết tại sao đối với Tô Mộc
một chút đề kháng tôi cũng không có, chỉ cần anh ấy thoáng dụ dỗ đã
khiến cả người tôi nóng lên, hai chân như nhũn ra.