“Diệu Diệu? Ý em nói là tiểu quỷ đi theo gã Long Phù kia? Nó cũng bị cướp đi?” Tô Mộc nghe vậy sửng sốt một chút, hỏi tôi.
“Phải.” Tôi gật đầu một cái, kể sơ qua một chút chuyện chúng tôi gặp phải sau khi đến Thái Lan cho Tô Mộc.
Tô Mộc không lên tiếng, mặt lạnh không biết đang suy nghĩ gì, qua một hồi lâu anh ấy mới nói: “Xem ra chuyện này càng ngày càng phức tạp, nếu như anh đoán không lầm thì Lâm Yến Nhi cùng Tô Thịnh cũng tới.”
Đã lâu không có tin tức gì về Lâm Yến Nhi, bây giờ chợt nghe nhắc tới cái tên Lâm Yến Nhi khiến ấn đường tôi khẽ nảy lên hai cái, khẩn trương nói: “Không phải đâu! Sao anh biết bọn họ cũng tới? Bọn họ tới đây làm gì?”
Không đợi Tô Mộc trả lời, Giao tiên liền bĩu môi đáp tranh: “Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên cũng là hướng về long mạch. Long mạch này thật là vạn năm khó gặp, hơn nữa với người tu hành còn có chỗ tốt không thể kể hết, phàm có chút bản lãnh, biết nơi này có long mạch thì ai mà còn không muốn đến nhòm ngó? Dù là không thể hấp thu thì đến gần long khí một chút cũng có thể khiến tu vi tăng lên rất nhiều.”
“Vậy theo ý ông, làm nổ sập miếu cướp đi Diệu Diệu cùng di thể Long Phù Khôn chính là Lâm Yến Nhi bọn chúng? Bọn chúng tại sao phải làm như vậy, chẳng lẽ…”
Nói đến đây đột nhiên trái tim tôi thắt lại. Lâm Yên Nhi cùng Tô Mộc có thân phận giống nhau, đều là lệ quỷ, Tô Mộc lần này tới Thái Lan chính là mượn long mạch để sống lại, vậy theo lý thì Lâm Yến Nhi cũng có thể mượn long mạch để sống lại. Mà mấu chốt để Tô Mộc sống lại chính là Long Phù Khôn, bây giờ Lâm Yến Nhi đã cướp đi Long Phù Khôn cũng chính là cướp đi cơ hội sống lại của Tô Mộc!
Tâm tư tôi liền trầm xuống, hỏi Tô Mộc có phải như vậy thì Lâm Yến Nhi cũng sống lại được phải không.
Tô Mộc không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói nếu biết người ra tay là ai thì cũng dễ làm, bọn họ có di thể Long Phù Khôn cũng vô ích, cho dù có tìm được hồn phách Long Phù Khôn mà không có long mạch thì cô ta
cũng không sống lại được. Huống chi Long Phù Khôn năm đó cùng Tô gia là thế giao, chỉ cần ông ấy cảm thấy trên người Tô Thịnh không phải chảy huyết mạch Tô gia thì chuyện ông ấy có chịu giúp bọn họ hay không còn rất khó nói.
Nghe Tô Mộc nói vậy trái tim tôi mới buông lỏng được một chút, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu. Phàm mỗi khi Lâm Yến Nhi xuất hiện thì sẽ không có chuyện tốt, nhất là tôi, những lần trước không bị cô ta làm cho chết thì cũng bị thương, cô ta giống như sinh ra để khắc tôi vậy.
Tôi có chút ủ rột, càng khó chịu trong lòng, trong đầu lại càng nhớ tới thi thể phụ nữ đó trong dương huyệt. Không biết tại sao, chỉ cần tôi nghĩ tới cô ta thì trong lòng sẽ có cảm giác không nỡ, giống như có chuyện gì đang chờ tôi làm vậy.
Thừa lúc trời còn chưa tôi, tôi lại cùng Tô Mộc và Giao tiên nói tới thi thể phụ nữ trong dương huyệt đó. Lần này rốt cuộc Giao tiên đã chú ý tới tôi, nói với tôi ông ta đã xem xét thi thể người phụ nữ đó rồi, trên thi thể đó quả thật không có vấn đề gì, chỉ là một cái xác khô bình thường mà thôi. Đoán là khi Đao Minh khi đào thông tới dương huyệt khiến cô ta bị long khí đả thương, chết biến thành xác khô. Thực lực cô ta quá yếu, không chịu nổi dương khí mãnh liệt như vậy cho nên bị thiêu tới hồn phi phách tán, cái này cũng không có gì ly kỳ. Vừa nói Giao tiên còn bảo tôi không cần phải đem chuyện này để trong lòng.
“Ông nói thi thể phụ nữ đó chính là Đao Minh?” Tôi nghe Giao tiên nói liền cả kinh, Đao Minh dù gì cũng là cổ sư ngũ trùng hẳn sẽ không bị chết dễ dàng như vậy chứ?
Hơn nữa lúc Tô Mộc giúp tôi giết cổ xà còn có nói Giao tiên bị Đao Minh vây khốn, nếu như người phụ nữ đó là Đao Minh thì cô ta phải chết rất lâu rồi, làm sao có thể vây khốn được Giao tiên.