Chồng Yêu Là Quỷ

Lâm Yến Nhi Hiện Thân


trước sau

Tô Mộc không để ý tới sự phản kháng của tôi, vẫn trói tôi như cũ đứng trước giường đang đặt Lâm Yến Nhi.

Những người khác sau khi chào tôi một tiếng cũng đều đứng lên, lần nữa lại yên lặng nhìn chiếc giường ở giữa đại sảnh.

Bọn họ giống như đang tiến hành nghi thức nào đó, tất cả mọi người đều đứng an tĩnh ngay cả tiếng thở cũng không có, cả căn phòng to lớn chỉ còn nghe được tiếng kim đồng hồ chuyển động. (Đọc đầy đủ hơn tại Gác Sách)

Boong…

Cũng không lâu lắm, đồng hồ treo tường đột nhiên vang lên báo giờ, liên tục kêu mười hai tiếng.

Là mười hai giờ.

Mọi người giống như đang đợi thời khắc này, khi tiếng chuông thứ mười hai kết thúc thì mọi người vốn yên tĩnh đột nhiên bắt đầu ngâm xướng một loại ca dao cổ xưa.

Tiếng ca dao du dương trầm bổng giống như âm thanh từ viễn cổ, mọi người cùng hợp tác trầm bổng hết sức ma mị. Cho dù tôi đang bị trói như con heo, lúc này trong lòng cũng sinh ra một cảm giác nghi thức khó hiểu mãnh liệt.

Tô Mộc vẫn như cũ đứng canh ở mép giường Lâm Yên Nhi nằm, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô ấy, đến khi tiếng ca ngâm xướng được một nửa đột nhiên Tô Mộc giơ hai tay lên tới mi mắt rồi hạ nhẹ xuống đan điền một cái.

Một giọt nước màu đen từ giữa mi tâm anh bay ra, bề ngoài bóng loáng giống như một viên trân châu đen hoàn mỹ. Giọt nước kia vạch trong không trung một đường cong đẹp đẽ, nhỏ xuống trán Lâm Yến Nhi, từ từ thấm vào da thịt cô ấy.

Nháy mắt, thi thể Lâm Yến Nhi phát ra một cổ âm khí.

Thật giống như âm khí bị nén lại phát nổ vậy, trên người Lâm Yến Nhi phát ra âm khí mãnh liệt tầng tầng lan truyền, giống như đang kêu gọi gì đó.

Đây cũng là một trận pháp.

Hơn nữa, tôi đoán đây là Tô Mộc đang kêu gọi hồn phách của Lâm Yến Nhi.

Chẳng qua thuật chiêu hồn tôi cũng đã gặp nhưng chưa từng thấy nghi thức chiêu hồn long trọng như vậy, lại còn cần dùng tới nhiều người như vậy, xem ra không chỉ có Tô Mộc là ác quỷ tu luyện hàng trăm năm mà Lâm Yến Nhi kia cấp bậc cũng không thấp.

Sau khi thực hiện xong thuật chiêu hồn, rốt cuộc Tô Mộc không còn trói tôi nữa mà nhanh rời khỏi chiếc giường của Lâm Yến Nhi, đi vào trong một đám người, sau đó cởi dây trói cho tôi.

“Ngoan ngoãn đợi ở đây đừng làm gì, nhắm mắt cầm ngọc bội, bất kể lát nữa em nghe thấy gì cũng ngàn vạn lần không nên mở mắt ra.” Tô Mộc dặn dò.

“Tại sao?” Nhìn bộ dáng kia, hẳn một lát Lâm Yến Nhi sẽ tới.

Tôi có chút kích động, chủ yếu muốn biết Lâm Yến Nhi rốt cuộc là dạng người gì.

“Không có tại sao, em chỉ phải nhớ kỹ lời anh là được.” Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, đối với tôi vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt, nói.

Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, tay nắm thật chặt ngọc bội, sau đó nhắm mắt lại.

Sau khi nhắm mắt lại, tai tôi dựng lên, hận không biết được thành thỏ để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Sau khi chạy trận chiêu hồn, mọi người đều nhắm thật chặt hai mắt, tiết tấu điệu khúc bọn họ vẫn xướng nhanh hơn rất nhiều, ưu tư cũng dồn dập, thật giống như lập tức lên cao trào.

Quà nhiên, khúc xướng bọn họ vừa hạ liền có một trận gió lạnh thấu xương gào thét thổi tới quét khiến toàn bộ phòng khách cũng đất rung núi chuyển.

Tới!

Lòng tôi căng thẳng, theo bản năng muốn mở hai mắt.

Tô Mộc luôn dặn dò tôi phải nhắm mắt, những người bên trong cũng đang nhắm chặt hai mắt, tôi không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép áp chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng mình, tiếp tục nhắm chặt mắt lại.

Nhưng có lẽ tâm tình tôi căng thẳng đến cực điểm, mí mắt đã không còn bị khống chế bởi suy nghĩ.

Đảo mắt quanh phòng khách nhiệt độ đã bị giảm đi bảy tám độ, gió rét vẫn gào thét bên tai tôi, Lâm Yến Nhi đến khiến phòng khách bị âm khí tràn đầy mênh mông, rất hiển nhiên thực lực của cô ấy tuyệt đối ở trên Tô Mộc.

Ngay khi tôi cẩn thận cảm thụ âm khí trên người Lâm Yến Nhi thì đột nhiên trong phòng khách truyền tới tiếng đánh nhau.

Hai âm khí khác biệt chấn động không dứt, trong đó một cổ âm khí hết sức quen thuộc.

Là Tô Mộc.

Không phải anh ấy một mực đang đợi Lâm Yến Nhi sao, tại sao lại đánh nhau với cô ấy?

Lòng tôi hơi nôn nao, dẫu sao thấy âm khí đậm đặc của Lâm Yến Nhi xem ra dường như Lâm Yến Nhi kia còn lợi hại hơn Tô Mộc, mặc dù tôi không hy vọng Lâm Yến Nhi và Tô Mộc có quan hệ tốt nhưng cũng không cần vừa thấy mặt đã đánh nhau đi.

Lỡ như Tô Mộc thua thì làm thế nào?

Sự lo lắng trong lòng tôi dâng lên tới cổ họng, lỗ tai dựng thẳng đứng nghe ngóng nhiều hơn, hận không thể đem tất cả tinh lực tập trung cho tai mình.

Khi tôi đang nín thở âm thầm lén lút nghe ngóng, giữa đại sảnh đột nhiên phát ra một tiếng rên, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm.

Là giọng đàn ông!Tôi luống cuống, cũng không để ý Tô Mộc dặn dò tôi không được mở mắt, trực tiếp mở mắt ra xông tới muốn đi giúp Tô Mộc.

Dù sao tôi cũng không phải là tay mơ như trước kia, có thêm một người hỗ trợ thì khả năng phần thắng cũng sẽ thêm một chút chứ.

Tôi vừa mở mắt, còn chưa thấy Tô Mộc cùng Lâm Yến Nhi ở đâu thì trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó đầu óc ong ong một chút, giống như bị người khác khống chế.

Rồi tôi cảm giác miệng tôi há ra, giọng quyến rũ dị thường, nói: “Hơn một trăm năm không gặp, anh không muốn em sao?”

Giọng này là giọng của tôi, nhưng nội dung phát ra lại hoàn toàn là của Lâm Yến Nhi.

“Muốn, anh không lúc nào không nghĩ tới em.” Giọng Tô Mộc đột nhiên vang lên ở sau lưng tôi, mặc dù lời anh nói chính là lời tỏ tình nhưng giọng lại lạnh như băng, thậm chí còn tràn đầy giễu cợt.

Vừa nói thì tay anh đã
đưa lên bóp cổ tôi, dùng khí lực rất lớn như hận không đem đầu ngón tay đâm vào trong da thịt tôi vậy.

Tôi đau muốn hét lên nhưng giọng tôi bây giờ đã không còn chịu sự khống chế của tôi, cho dù tôi đau đến phát điên, trên mặt tôi vẫn treo nụ cười cao quý đẹp lạnh lùng như cũ, nổi bật ở trong gương, đến tôi cũng không dám tin vào mắt mình.

Trong gương kia là tôi sao?

Mặc dù biểu cảm rất coi trời bằng vung, nhưng thật là đẹp, thật giống như một đóa Bạch Liên Hoa bằng băng đang nở rộ, thần thánh cũng không thể xâm phạm.

“Anh còn dùng lực sẽ bóp chết cô ấy.” Giọng vẫn tà mị như cũ phát ra, giống như mỗi câu mỗi chữ của cô ấy đều từ hư không.

Nói xong ‘tôi’ cười đùa, uốn éo dựa vào lòng Tô Mộc, nói: “Hóa ra anh thích đàn bà như vậy, như canh không thịt, một chút mùi vị cũng không có. Có điều em cũng không ngại dùng thân thể cô ta còn sống, chỉ cần anh thích thì em có thể biến thành bất kỳ ai.”

Nói xong, ‘tôi’ lại dùng sức, hoàn toàn không để ý Tô Mộc vẫn đang bóp cổ tôi, muốn nghiêng đầu về sau tiến tới sát Tô Mộc hôn vào miệng anh.

Mặt Tô Mộc đen lại, ánh mắt hung hăng nhìn tôi, mắng: “Ngu ngốc, không phải là không để cho em mở mắt sao!”

Mắng tôi xong đáy mắt anh hiện lên một tia sát ý, ngón tay bấm vào cổ tôi càng mạnh hơn.

‘Rắc’ một tiếng, là tiếng xương gẫy lìa.

Anh ra tay thật, đem xương cốt của tôi bóp vỡ.

Tôi vô cùng sợ hãi, nháy mắt cổ mềm nhũn, toàn bộ đầu óc trống rỗng.

Nhưng Lâm Yến Nhi trong tôi vẫn còn cười duyên, sau khi nghe được tiếng xương gãy lìa liền ngưng cười, nhìn Tô Mộc không dám tin: “Anh thật sự ra tay giết cô ta, rốt cuộc anh có trái tim hay không?”

“Quỷ vốn không có trái tim.” Giọng Tô Mộc lạnh nhạt.

Nói xong anh tiện tay hất vột cái, giống như xả rác vậy, đem ném tôi ra. Tôi giống như đoạn tuyến phong tranh*, nặng nề ngã xuống mặt đất.

*đoạn tuyến phong tranh: Ai giải thích giúp mình với, mình search thấy các bạn edit khác toàn để nguyên không giải thích.

Trong khoảnh khắc thân thể tôi chạm vào mặt đất, trong cơ thể tôi rùng mình một cái, nháy mắt Lâm Yến Nhi từ bỏ tôi đi ra ngoài.

“A, xem ra anh cũng không thích cô ta, sau khi tìm được em thì cô ta đối với anh chỉ như là rác rưởi, lợi dụng cô ta cũng vô dụng, giống như năm đó anh đối với em vậy.” Một giọng nói dễ nghe vang lên, trong giọng nói của cô ấy tràn đầy thống khoái cùng hận ý, đây cũng là giọng vốn có của Lâm Yến Nhi.

Nhưng giọng cô ấy càng ngày càng xa, hiển nhiên cô ấy muốn chạy trốn.

Tôi đau tới mức toàn thân co rút, cho dù muốn đứng lên giúp Tô Mộc nhưng trước mắt chỉ là màu đen, đừng nói đứng lên, ngay cả nằm cũng rất khó khăn.

Trong bóng tối tôi nghe thấy Tô Mộc nhỏ giọng mắng một câu, cũng không nghe rõ anh mắng cái gì, bên tai lại vang lên tiếng hợp ca cổ xưa, thật giống như bọn họ đang dùng trận pháp vây khốn Lâm Yến Nhi.

Những chuyện phát sinh sau đó tôi cũng không biết, đến khi tôi tỉnh lại trên cổ đã có thanh thép thật dầy, hai bên mang tai bó bột cứng ngắc không thể cử động, trên tay còn cắm một ống truyền dịch.

“Tôi…” Tôi há miệng, lần nữa muốn nói. Nhưng lúc này giọng tôi chỉ khàn khàn khô khốc giống như bà già bảy tám chục tuổi vậy.

Người trông coi tôi ở bên ngoài nghe thấy giọng tôi liền vọt tới, sau đó vui vẻ chạy như điên hướng ra bên ngoài.

Giọng kia là giọng của Diệu Diệu, tôi chỉ kịp nghe thấy một tiếng thì nó đã chạy mất dạng.

Đến khi nó quay trở lại lần nữa thì sau lưng đã có một đám người đi theo, có bác sĩ mặc áo trắng, có y tá, có Trịnh Lâm cùng Đường Dũng, thậm chí còn có cả mấy người Tô gia tôi thấy lúc bày trận.

Cổ tôi không nhúc nhích được, chỉ có thể đảo mắt quét một vòng, những ai có thể tới đều tới.

Duy chỉ thiếu Tô Mộc.

“Tô Mộc đâu?” Tôi hỏi.

Lúc này tôi có rất nhiều điều muốn nói với Tô Mộc.

“Hắn chết rồi.” Đường Dũng đi tới nắm lấy tay của tôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện