“Ông Hai…” Tô Đoàn đầy do dự, chần chừ nói.
“Rốt cuộc anh ấy thế nào, cậu nói mau đi!”
“Lúc ấy Lâm Yến Nhi muốn chạy trốn, mọi người cũng đã rất mệt vì khống chế
cô ta, sau đó ông Hai đuổi theo, đến bây giờ cũng chưa quay về.” Tô Đoàn nói.
Vừa nói cậu ta vừa đưa mắt nhìn vào chỗ ngực của tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được, trước ngực tôi đeo viên ngọc bội Tô Mộc cho
tôi, Tô Đoàn từng nói đó là bảo bối của Tô Mộc, khi còn sống anh ấy đã
tự dùng máu tươi của mình để nuôi nên cùng với bản thân Tô Mộc có liên
lạc cực lớn.
Nó ở trên người tôi giống như lá phù bảo vệ vậy, ánh sáng luôn luôn tản ra nhàn nhạt mà ấm áp. Lúc này mặc dù cổ tôi cứng
ngắc không thể cúi xuống nhìn ngọc bội nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh sáng
ấm áp của nó đã biến mất không còn, trở nên lạnh như băng.
Lòng
tôi cũng lập tức lạnh như băng theo, thật giống như khí lực toàn thân
cũng bị rút sạch vậy. Tôi thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, thậm chí chạm
vào cổ cũng không phản ứng.
Mọi người thấy tôi như vậy đều yên
lặng trang nghiêm, không ai dám lên tiếng, chỉ còn Đường Dũng mặt đầy
đau lòng tiến lại gần, thấp giọng an ủi tôi gì đó, đỡ tôi dựa vào giường bệnh ở một tư thế thoải mái hơn.
Lòng tôi như tro tàn, lẳng lặng nhìn miệng Đường Dũng đóng đóng mở mở nhưng không nghe vào tai anh ta
đang nói gì, mà Tô Đoàn cũng nói mấy câu với tôi, thấy tôi không phản
ứng gì, không còn cách nào khác hơn là dặn dò Dường Dũng mấy câu rồi đi
ra ngoài.
Bác sĩ cùng y tá nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm, cho là tôi bị kích thích tinh thần quá lớn cho nên mới nói mê sảng, giúp tôi
lần nữa xem xét lại cổ, sau đó cắm lại ống truyền dịch, lắc đầu một cái
rồi cũng đi ra ngoài.
***
Nằm một lần đã là nửa tháng,
trong khoảng thời gian này mỗi ngày tôi đều giống như người chết nằm
trên giường, ngay cả cơm cũng không ăn, hoàn toàn dựa vào dinh dưỡng
được đưa qua đường truyền để duy trì mạng sống. Lúc trước Đường Dũng còn mỗi ngày tới kéo tay khuyên tôi, sau
đó thấy tôi không phản ứng gì liền không nói gì cả, chỉ lẳng lặng chăm sóc tôi.Cho đén một ngày, anh ta nhận được một cuộc điện thoại.
Dường như có chuyện trọng yếu gì đó, vừa cúp điện thoại anh ta liền hấp tấp
đi ra ngoài chỉ để lại Trịnh Lâm cùng Diệu Diệu ở bên bảo vệ tôi. Những
ngày qua bọn họ cũng có thói quen yên lặng, hai đứa cúi thấp đầu không
nói lời nào.
Ngay lúc này phía ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên
tiếng va chạm nhỏ, chỉ là tiếng lộc cộc nho nhỏ. Tiếng động kia rất dồn
dập, giống như có ý đồ gõ vào cửa nhưng tiết tấu lại lộn xộn không giống như là người gõ.
Tôi không khỏi chú ý đến, muốn nghiêng đầu qua nhìn nhưng cổ nửa tháng đã không cử động, hơi cử động một cái liền tê dại.
Tôi còn chưa quay người qua được, Diệu Diệu cùng Trịnh Lâm đã tiến tới cửa
sổ xem xét. Nhìn một cái, Diệu Diệu liền kinh hô: “Con khỉ!”
“Kỳ
lạ, trong bệnh viện này ở đâu ra con khỉ nhỉ? Trên người nó lại mang
chút linh khí, không biết có phải chỉ là linh hầu không?” Trịnh Lâm kỳ
lạ nói.
Linh hầu?
Nghe đến đây đột nhiên trong lòng tôi hiện lên một cái tên, Lục Nhĩ!
Từ lần trước bị thương ở âm núi nó vẫn ở lại Tô gia nghỉ ngơi, bây giờ sao đột nhiên lại tới đây?
Nó cũng là linh hầu được Tô Mộc nuôi, cũng tâm ý tương thông với Tô Mộc,
bây giờ đột nhiên tới tìm tôi chẳng lẽ là nó có đầu mối của Tô Mộc?!
Tôi nhanh chóng đi dép vào, vịn tường đi ra bên ngoài.