Chạng vạng tối, vũng bùn trên mặt đất vùng ngoại thành, một cô gái tóc dài mặc áo len vàng nhạt, máu me khắp người nằm ở nơi đó.
Áo len vàng nhạt cũng nhuộm đỏ hơn phân nửa.
Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, đã sớm không có một tia huyết sắc.
Mà ở trước mặt cô, một cô gái khuôn mặt trang điểm tinh xảo đứng ở nơi đó, cao ngạo nhìn vào cô gái bên trong vũng bùn.
"Thời Duy Hạ, cô không phải rất biết quyến rũ đàn ông sao, tôi ngược lại muốn xem xem, không có gương mặt kia, còn có ai nguyện ý nhìn cô nhiều hơn một chút!" Cô gái cuồng tiếu một tiếng, xuất ra một thanh chủy thủ sắc bén.
Một khắc chủy thủ lạnh buốt rạch lên trên da mặt, Thời Duy Hạ đau tan nát cõi lòng.
Nước mưa lạnh buốt rơi trên vết thương, cô đau đến toàn thân kịch liệt run rẩy.
"Đau không? Đau là đúng rồi.
Thời Duy Hạ, cô biết không, tôi chính là thích xem bộ dáng đau khổ của cô!" Cô gái kia hưng phấn cười.
"Coi như làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các ngườii!" Thời Duy Hạ cắn răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, hung tợn nói.
Là cô quá ngu, bị cừu hận che đậy hai mắt, một lòng chỉ muốn báo thù mà tin lầm đôi cẩu nam nữ này.
Cuối cùng lại bị bọn họ hại cửa nát nhà tan, trước khi chết còn bị bọn họ nhục nhã thế này.
Đáng tiếc là, cho tới bây giờ cô mới nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Nếu như cô có thể biến thành quỷ, cô nhất định sẽ tìm đôi cẩu nam nữ này lấy mạng!
Nghĩ đến đây, đáy mắt Thời Duy Hạ tràn đầy hận ý, nhìn về phía người người đàn ông mặc bộ tây trang màu xám bạc đứng sau lưng cô gái vẫn một mực không nói một lời kia.
Mưa lớn vẫn đang rơi, một đoàn xe trong mưa to, vọt tới vùng ngoại thành hoang vu.
Thắng gấp, chiếc xe màu đen cầm đầu bỗng nhiên ngừng lại.
Xe còn chưa dừng hẳn, cửa xe bỗng bị đẩy ra.
Cạch một tiếng..
Một bóng dáng cao to, mạnh mẽ từ ghế sau xe bước xuống.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng khí tràng cường đại trên thân người đàn ông như cũ không giảm.
Anh tuyệt không chú ý bùn trên người, đôi mắt chăm chú nhìn về phía cách đó không xa.
Khi ánh mắt của anh rơi vào bóng dáng gầy yếu bên trong vũng bùn, trên khuôn mặt tuấn mỹ là biểu tình biến sắc!
"Ông chủ, người không sao chứ!" Bảo tiêu đưa tay muốn dìu anh.
"Cút đi!" Người đàn ông chán ghét đẩy bảo tiêu ra, liều mạng chật vật trên lớp bùn đất, nhanh chóng chống gậy hướng phía bóng dáng nằm trong vũng bùn kia mà đi đến.
Cho đến khi đến bên cạnh cô, người đàn ông mới bỏ gậy chống trên tay xuống.
Ầm một tiếng, anh thẳng tắp ngã xuống bên cạnh cô, trên khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy vẻ thống khổ.
"Thời Duy Hạ, không cho phép chết, nhanh mở to mắt cho tôi!"
Thanh âm bá đạo vang lên, anh bỗng vươn hai tay đem cô vô cùng bẩn thỉu ôm vào trong ngực, mặc cho máu trên mặt cô lưu lại trên áo sơ mi trắng của anh.
Không cho phép chết!
Anh không cho phép cô chết!
Khi thanh âm bá đạo mà cô đã từng vô cùng chán ghét vang lên lần nữa, Thời Duy Hạ chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ như cũ kia.
Chỉ có điều..
mới mấy ngày không gặp, anh lại trở nên tang thương rất nhiều.
Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này từ trước đến nay vô cùng khinh người, bây giờ lại giống như lập tức già đi rất nhiều tuổi.
"Thời Duy Hạ, em cho rằng chết liền có thể thoát khỏi tôi sao? Coi như em biến thành quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em!" Người đàn ông hạ mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo là vô tận phẫn nộ!
Coi như đời này cô làm qua không ít chuyện bốc đồng, anh cũng chưa từng chân chính trách tội cô!
Nhưng điều duy nhất anh không cách nào cho phép, là cô muốn vĩnh viễn rời đi anh.
Nghe người đàn ông nói, trong lòng Thời Duy Hạ lại là một trận đắng chát.
Cô vẫn cho là, cha mẹ chết là do anh hại, cho nên..
Hận anh nhiều năm như vậy, cũng tổn thương anh nhiều năm như vậy.
Cô cả đời này, tất cả đều là sai lầm.
Cảm giác khí lực thân thể từng chút từng chút bị rút đi, Thời Duy Hạ rốt cuộc không còn khí lực để nói gì, chỉ là gượng chống lại nhìn anh một