Bọn họ là đến âm phủ, cho nên..
mới lại gặp nhau sao?
Thấy Thời Duy Hạ trầm mặc không nói, tức giận trong lòng người đàn ông chưa tiêu.
Đang lúc mặt anh âm trầm dự định nói thêm gì nữa, ánh mắt lại rơi vào đôi mắt bình thường linh động kia của cô.
Lúc này, đôi mắt cô đã sớm trở nên đỏ bừng, giống như tùy thời có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào..
Thấy thế, ánh mắt người đàn ông dừng một chút, biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên thay đổi.
Đây là lần đầu tiên cô lộ ra dáng vẻ ủy khuất ở trước mặt anh, cô dĩ vãng cho tới bây giờ ở trước mặt anh, chỉ có chán ghét cùng hận ý.
Cô gái điên cả ngày làm trời làm đất cùng anh đối nghịch, đột nhiên bộ dáng trở nên ủy khuất, làm anh bỗng chốc bối rối..
Anh mím chặt đôi môi mỏng, dừng lại vài giây đồng hồ mới đột nhiên nghĩ đến điều gì.
Anh hạ mắt nhìn xuống sợi dây thừng đang siết chặt trên cổ tay và cổ chân cô, khuôn mặt anh cứng đờ.
"Một đám ngu xuẩn!" Anh tức giận mắng một câu.
Anh chỉ phân phó thủ hạ đem cô trói lại nhốt ở chỗ này chờ anh trở về, cũng không có kêu bọn họ xuống tay nặng như vậy!
Tiếng nói vừa dứt, anh buông thỏng tay xuống, ngồi xuống bên giường, sau đó đưa tay lên nhanh chóng cởi dây trói trên tay và chân của cô, tiện tay ném dây thừng trên mặt đất.
Khi ánh mắt sắc lạnh rơi vào vết hằn đỏ trên cổ tay cô, trong ánh mắt sắc bén lại nhiều hơn mấy phần tức giận.
Chỉ là, khi anh lại thấp hạ con ngươi nhìn về phía cô, cô đang vô cùng nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, biểu tình dường như càng thêm ủy khuất..
Thân thể người đàn ông cứng đờ.
"Không thoải mái sao?" Anh thở dài, nghiêm mặt hỏi cô.
Thời Duy Hạ không nói gì, chỉ ngẩng đầu, vô cùng chăm chú nhìn mặt anh, sau đó..
nhịn không được đưa tay ra, sờ về phía khuôn mặt người đàn ông.
Lòng bàn tay cô truyền đến xúc cảm ấm áp chân thực, Thời Duy Hạ vậy mà