Thời Duy Hạ hàm hồ nói, sau đó cô cúi đầu, tức giận bắt đầu uống canh gà trong hộp cách nhiệt.
Nếu anh không tin cô, vậy cô có làm nhiều hơn nữa, anh cũng sẽ không tin cô, chi bằng dứt khoát tiết kiệm công sức đi!
Thấy bộ dạng tức giận của cô, người đàn ông hơi buồn cười, trên khuôn mặt vốn lạnh lẽo, xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Khi cô cúi đầu, tức giận uống canh gà, ngón tay thon dài bỗng nâng mặt cô lên.
Thời Duy Hạ dừng lại, một miệng chứa đầy canh gà, chu môi bóng nhẫy tức giận nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia ấm áp, ánh mắt dừng ở dầu mỡ dính trên môi cô, giây tiếp theo..
anh nhịn không được cúi đầu, môi mỏng hôn lên cánh môi cô.
Thời Duy Hạ kinh ngạc mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông nhân cơ hội cạy đôi môi cô ra, đem canh gà trong miệng cô..
một giọt không rơi, đoạt lấy tất cả!
Anh điên rồi sao, cô bón cho anh anh không uống, chờ đến bây giờ cô không cho anh uống, anh còn đoạt tới miệng cô!
Thật lâu sau..
cho đến khi canh gà trong miệng cô đều bị anh "uống hết", rốt cuộc Long Đình Dạ mới buông lỏng môi cô ra, rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt đen rút đi hàn ý lạnh lẽo thường ngày, nhiều hơn một tia ấm áp không rõ ràng.
"Không tồi." Anh nhấp môi nói, ánh mắt lại dừng trên môi cô như cũ.
Canh gà trong miệng cô, không giống canh gà hằng ngày anh vẫn uống, ngọt ngào hơn mấy phần..
Mà cổ ngọt ngào nhàn nhạt này, mạc danh làm anh cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, hoàn toàn quên mất mười phút trước anh còn vì chuyện hạng mục bị đoạt đi mà giận chó mắng mèo không ít người.
* * *
Thời Duy Hạ chỉ cảm thấy ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là trên đôi môi mỏng gợi cảm kia còn nhiễm ánh nước trong suốt, còn dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô..
Tim cô vậy mà nhịn không được lỡ một nhịp, sau đó..
bỗng nhiên đập loạn không có tiết tấu.
Cô mở miệng,