"Tay để đàn dương cầm, không thích hợp làm bếp."
Tay cô, hợp với đàn dương cầm tao nhã, không thích hợp với phòng bếp sặc mùi khói lửa.
Ở đó có không ít đồ vật sắc bén, rất dễ làm bị thương đôi tay mềm mại lại yếu ớt của cô.
Anh nói vậy làm Thời Duy Hạ không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
Khi cô nhìn thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ, cô ngẩn ra một chút, không biết vì sao, đáy lòng cô thế mà bị ánh mắt lúc này của anh..
làm cho căng thẳng.
Là cô xuất hiện ảo giác sao, vậy mà thấy được vẻ dịu dànô bởi vì hiểu lầm anh hại chết người nhà mà hận anh.
Bởi vì anh bá đạo, vô tình, còn có..
dục vọng khống chế đáng sợ mà chán ghét anh!
Cho dù đời này cô may mắn được trọng sinh, cũng hiểu rõ tình cảm anh dành cho mình, chỉ là..
Lúc này đây, cô vẫn không muốn làm một chú chim bị anh giam giữ.
Ít nhất hiện tại, cô còn không thể an tâm ở trong nhà, bởi vì cô biết, chờ đợi cô và Long Đình Dạ sau đó sẽ là cái gì.
Biểu tình mất mát trên mặt cô, tất cả đều ở trong đáy mắt anh.
Anh rũ mắt, nhìn chăm chú cô gái trong lòng ngực mình, lông mày vẫn luôn nhăn lại.
"Long Đình Dạ, em nhất định sẽ nỗ lực làm một Long thái thái, làm tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của một người làm vợ! Anh có thể giải trừ cấm túc cho em được không?" Thời Duy Hạ khẩn cầu, nói xong liền chớp chớp đôi mắt to, mặt đầy chờ mong nhìn anh.
"..."
Long Đình Dạ vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ sâu không lường được..
Thấy anh không đáp ứng, Thời Duy Hạ cắn môi, bỗng dựa vào trong lòng ngực anh làm nũng.
"Có được không.." Cô khẩn cầu nói.
Giọng nói Thời Duy Hạ vốn rất êm tai, nhẹ và ngọt ngào, hơi véo von một chút, chính là tiêu chuẩn của sự nũng nịu..
Mà một tiếng làm nũng này, vào trong tai Long Đình Dạ,