Bàn tay to nhanh chóng đỡ eo cô, bằng không cô lại lộn xộn.
"Đừng lộn xộn.."
Thời Duy Hạ cũng chú ý tới thay đổi của thân thể anh, mặt nóng lên, biểu tình tức khắc có chút xấu hổ.
Tuy rằng ngày hôm qua kích động vì mất đi lại tìm về được, cô lớn mật đè lên anh cởi thắt lưng, nhưng qua một đêm cô lại cảm thấy thẹn thùng.
Cô vội đứng lên khỏi người anh, đóng nắp hộp giữ ấm lại, sau đó sửa sang lại tóc và quần áo trên người.
"Vậy..
em đi về trước, anh cứ bận việc của anh đi."
"Ừ." Long Đình Dạ lên tiếng, sau đó xoay người, thay đổi một cái dáng ngồi, che giấu xấu hổ lúc này.
Thời Duy Hạ ôm hộp giữ ấm chuẩn bị đi, sau đó bỗng nhớ tới cái gì, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp, đặt ở trên bàn nói với anh.
"Cái này cho anh, ít nổi nóng lại, không tốt cho thân thể."
Vừa rồi khi cô tiến vào, thấy mấy người ở cửa kia, không cần tưởng tượng cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.
Nhìn hộp đồ vật trên tay cô, Long Đình Dạ lộ ra một tia nghi hoặc, định thần lại mới phát hiện là một hộp bạc hà đường mát lạnh dịu hỏa.
Thấy anh nhận bạc hà đường rồi, Thời Duy Hạ lại nghĩ tới cái gì, không yên tâm dặn dò thêm.
"Còn có..
lát nữa anh nhớ ăn cơm trưa, đừng chỉ lo làm việc."
"Phải uống nhiều nước, cà phê uống ít lại.
Uống nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Nếu thật sự không thích uống nước, uống chút hồng trà cũng được.
Hồng trà cũng có công hiệu nâng cao tinh thần, nhưng nhớ đừng uống nhiều quá."
Thời Duy Hạ giống như người mẹ không yên tâm, lảm nhảm một hồi, lúc này mới ý thức được bản thân có chút phiền phức.
Vốn cho rằng Long Đình Dạ sẽ không kiên nhẫn, chỉ là vừa ngẩng đầu, đối diện lại là một khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh.
Cũng không có chút nào không vui.
Thấy cô không nói gì nữa, anh mím môi hỏi cô.
"Ừ, còn gì nữa không?"
Cô dặn dò xong rồi?
Lần đầu tiên thấy cô dài dòng như vậy, nhưng anh lại cảm thấy..
rất đáng yêu.
Đáng