Lời nói của cô lại làm sắc mặt anh thay đổi, trong mắt xẹt qua một mạt châm chọc.
Anh nghĩ, anh điên thật rồi!
Biết rõ cô gây tai họa cho mình, rõ ràng giờ phút này đã tức giận đến muốn giết người, mà khi anh thấy cặp mắt vô tội kia, lại vẫn không thể làm gì được cô.
Không thể đánh, cũng không thể giết!
Thậm chí liền giờ phút này, cảm nhận được cô run rẩy, cô chấn kinh, tâm anh lại bị chạm đến, sau đó không chịu khống chế mà mềm lòng!
Rõ ràng đã có chứng cứ chứng minh cô phản bội anh..
Chỉ là, khi anh thấy bộ dạng vừa rồi của cô, sự tức giận lại mạc danh biến mất.
Bình sinh anh hận nhất là phản bội, khi đối mặt với người phản bội anh, trong lòng anh sẽ không có một chút mềm lòng!
Nhưng hôm nay..
Nếu không phải anh điên rồi, thì tại sao lại bị cô mê hoặc đến vậy!
Những năm gần đây, có hắc ám nào mà anh không gặp qua, có khó khăn nào mà không gặp được, nhưng từ trước đến nay anh đều quyết tuyệt tàn nhẫn!
Chỉ có đối mặt cô, anh mới có thể khác thường như thế, hơn nữa, không cách nào tự khống chế!
* * *
Nhìn người đàn ông đầy mặt lạnh lẽo mù mịt, Thời Duy Hạ cắn răng, giận đến hốc mắt đều đỏ lên.
Tuy rằng biết tất cả những gì cô phải chịu lúc này đều là vì trước đó tìm chết gieo bệnh căn vào trong lòng anh, nhưng giờ phút này trong lòng cô vẫn rất khó chịu rất khó chịu!
Giờ khắc này, cô bỗng nhiên cảm giác, hành động mấy ngày nay của mình, tất cả hành vi lấy lòng anh, tựa như đều là điều xấu xa!
Đời trước cô là thực xin lỗi anh, hận anh, ghét anh, đối xử tàn nhẫn độc ác với anh!
Nhưng hiện tại cô đã đem trái tim chân thành của mình đều dâng tới cho anh, anh lại như cũ không tin cô.
Thời Duy Hạ cô đời này, còn chưa từng thiệt tình đối đãi với người đàn ông nào như vậy.
Ngay cả Hứa Mặc Trần, đời trước cô bất quá là tín nhiệm hắn, xem hắn như là thân nhân của mình mà tin tưởng.
Đây là lần đầu tiên cô nỗ lực muốn đối tốt với một người