Thời Duy Hạ thở phì phì mở cửa xe ra, trực tiếp lên xe.
"Về nhà!"
Tài xế nghi hoặc nhìn thoáng qua phần đóng gói trên tay cô, càng là không hiểu, nhưng cũng đành gật gật đầu xoay người ngồi lên ghế điều khiển.
Vừa muốn lái xe đi, tiếng thở phì phì từ ghế sau lại vang lên.
"Chờ một chút!"
Thời Duy Hạ đẩy cửa xe ra, đem phần đồ ăn đã đóng gói xuống xe bước tới trước thùng rác, sau đó tức giận mắng một câu.
"Đàn ông thúi, không ăn thì đổ!"
Anh hoài nghi cô hạ độc, không ăn đồ của cô, cô còn lâu mới hầu hạ!
Dù sao người đói cũng là anh.
Bất quá, thật ra cũng đáng tiếc cho chỗ đồ ăn ngon này.
Đang lúc cô cắn răng, chuẩn bị đem đồ ăn ném vào thùng rác, bỗng thấy một hình bóng quen thuộc từ trong tòa nhà đi ra.
"Hứa tổng, tối hôm nay anh có rảnh không, người ta muốn mời anh ăn cơm." Một cô gái ăn mặc trang phục xinh đẹp, mặt thẹn thùng đuổi theo Hứa Phi Vũ vừa ra khỏi tòa nhà.
"Tuy rằng tôi rất bận, nhưng mà..
có mỹ nhân mời, tôi đương nhiên nguyện ý phụng bồi!" Hứa Phi Vũ cười vẻ mặt tiêu sái, duỗi tay ôm lấy eo cô gái.
"Hứa tổng.." Cô gái thẹn thùng nhích lại gần trong lòng ngực anh ta.
Thấy Hứa Phi Vũ ra tới, Thời Duy Hạ dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn muốn vứt trên tay, bỗng nghĩ đến cái gì.
Thời Duy Hạ cùng Hứa Phi Vũ kỳ thật cũng không quá quen, chỉ là sau khi kết hôn cùng Long Đình Dạ mấy năm có gặp qua anh ta vài lần.
Bây giờ vừa hay gặp anh ta, liền nghĩ đem đồ ăn này cho anh ta còn hơn là ném đi!
Nghĩ như thế Thời Duy Hạ liền ôm mấy hộp đồ ăn kia đi qua phía Hứa Phi Vũ.
Khi thấy dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp của Thời Duy Hạ đang hướng tới phía mình đi đến, Hứa Phi Vũ rõ ràng sửng sốt một chút.
Thời Duy Hạ đang nổi nóng, cũng lười đến nói chuyện với anh ta, chỉ trực tiếp đem mấy hộp đồ ăn nhét vào trong lòng ngực anh