???? Edit: Miahem
Vì đền bù một chút bất an trong lương tâm mình, Cố Nhạc Nhiên quyết định vì người bệnh phục vụ bữa tối.
"Bữa tối ăn mì sợi đi?"
Lục Trạch Vũ vẫn bất động, "Uống cháo."
"Ồ."
"Bởi vì tôi không biết nấu mì."
"Cháu biết.
Mì sợi cháu làm ăn rất ngon đó." Cô đem anh ấn xuống sô pha, "Chú có thể nghỉ ngơi một lúc và xem các chương trình giải trí.
Cháu lập tức sẽ xong ngay thôi."
Lục Trạch Vũ xem TV được một lúc, Cố Nhạc Nhiên ở phòng bếp gọi anh đến ăn cơm.
Anh không ôm hy vọng gì cả.
Nhưng khi nhìn thấy bàn ăn trước mặt, hai mắt anh sáng ngời.
Sợi mì trắng nõn, mềm và đầy đặn thấm đẫm trong nước lèo, sợi mì còn được điểm xuyết thêm vài lát rau xanh, dai dai rất ngon miệng.
Cô vừa nhìn anh ăn, vừa háo hức.
Anh ngại tính trẻ con hay đắc ý của cô, cố ý nói, "Cũng tạm."
Phảng phất nhìn thấy cái đuôi đang vẫy vẫy của cô vì sắp được khen ngợi rồi đột nhiên cụp xuống.
Bởi vì ngày mai không cần đi làm, cho nên không phải ngủ sớm, nên hôm nay cô cũng gia nhập vào hàng ngũ đọc sách trên ghế sô pha.
Mãi cho đến lúc gần chín giờ, nhịn không được nữa, Cố Nhạc Nhiên lặng lẽ vươn bàn chân hướng về phía điều khiển TV.
Lục Trạch Vũ ngước mắt lên khỏi cuốn sách, "Làm gì?"
"Cháu muốn xem TV, được không ạ?"
"Cháu xem TV tôi làm sao đọc sách, không được."
Cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Trộm cầm điều khiên lên, nhấn nút nguồn.
Lục Trạch Vũ "chậc" một tiếng, liếc xéo cô một cái, "Tắt đi."
Cố Nhạc Nhiên mặt dày nói: "Cháu tắt tiếng là được."
"Không được," Lục Trạch Vũ một chút thương lượng không có, bắt đầu đuổi người: "Phòng của cháu không có TV sao?"
"Chương trình đó phải xem trên màn hình lớn độ nét cao mới hay." Cô nhanh chóng tìm kênh, sau đó đêm giấu điều khiển dưới mông.
Thì ra là tiết mục một ca sĩ tài năng.
Thật sự là phiền phức, bây giờ đi đâu để yên tĩnh đọc sách đây?
Giương mắt nhìn Cố Nhạc Nhiên, cô hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, xếp bằng ngồi trên sô pha, trong lòng ngực ôm một cái gối ôm, dáng người nhỏ nhắn cuộn tròn thành một quả bóng, giống như con nít vậy.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô lên màn hình lớn.
Đó là một thanh niên dung mạo cũng bình thường, đeo một chiếc kính gọng đen.
Nghe kỹ thì hóa ra cậu ta đang hát một bản tình ca xưa, so với bài gốc thì không thua kém gì, trái ngược với gương mặt non nớt, giọng khàn và từ tính, không nên có ở lứa tuổi của cậu ta, lại thành thật ôm một cây đàn guitar vừa tấu vừa hát, tư thái làm người khác thấy khá dễ chịu.
Anh nói: "Hát không