???? Edit: Miahem
Đúng là thời tiết mùa hè, ánh mặt trời tương đối loá mắt, trên mặt hồ sóng nước lóng lánh.
Thỉnh thoảng có một trận bọt sóng bắn tung tóe, đó là tư thế bơi chó của Cố Nhạc Nhiên.
.
Đam Mỹ Hài
Lục Trạch Vũ ngôn truyền thân không giáo*, ở gần thành hồ quan sát, nói cho cô động tác của những kiểu bơi khác nhau.
(*nghĩa là dùng lời nói truyền dạy)
Cố Nhạc Nhiên ướt dầm dề, trên mặt bọt nước trượt xuống dưới không ngừng,mái tóc cũng lộn xộn dính bết vào hai má, khuôn mặt trong sáng càng thêm nét quyến rũ, khác hẳn ngày thường.
Anh lấy lại bình tĩnh, đứng dậy rời đi, chỉ dặn dò một câu "Đừng bơi ra vùng nước sâu đó", rồi đi mất.
Cô bơi một mình không có tí hứng thú.
Chỉ chốc lát, sau tìm hiểu được bơi tự do với bơi ếch động tác cũng tương tự nhau, kế tiếp liền muốn thử sức với kiểu bơi ngửa, vì thế đã ngửa mặt lên, phần eo dùng sức, một bên sờ soạng đạp đạp vài cái, nhưng trên thực tế vì không nhìn thấy phương hướng nên "đinh" một tiếng đầu cô đụng mạnh vào thành hồ bơi.
Đau quá đi mất.
Theo bản năng Cố Nhạc Nhiên muốn đứng dậy nhưng chân không cách nào chạm đến đáy hồ, cơ thể cứ chìm dần xuống, lúc đó cô mới biết mình đã thực sự bơi đến khu vực nước sâu.
Một cái miệng đã sớm ngộp nước, tất cả tư thế bơi vừa học lại không kịp sử dụng, mực nước liền nhanh chóng bao phủ đỉnh đầu.
Nín thở, cô luống cuống tay chân dùng sức đẩy nước để giúp mình nổi lên, đáng tiếc không bắt được trọng điểm, nửa ngày đều không thể đứng dậy.
Cố Nhạc Nhiên chìm trong nước tuyệt vọng nghĩ, sẽ không như vậy liền chết đuối chứ? Ngay cả ngủ cùng một người đàn ông còn chưa làm, thời điểm chết đi còn giữ được nụ hôn đầu, đời này xem như lỗ vốn rồi.
Ánh sáng đung đưa trên đỉnh đầu cô cự ly càng ngày càng gần, nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể chạm tới, không thể giữ được nữa, dần dần không còn biết gì nữa.
Thời điểm có lại được ý thức, đầu tiên là cảm giác môi bị cái gì lấp kín, có khí được thổi vào, sau đó, nghe thấy Lục Trạch Vũ gọi tên mình liên tục, gương mặt đau đớn vì bị anh giữ cố định
Cố Nhạc Nhiên cơ hồ không hề nghĩ ngợi, chật vật chậm rãi nâng cánh tay lên, câu lấy cổ anh, kéo thấp một chút, hôn lên đó, vụng về ở trên môi anh cọ xát qua lại một trận, chỉ khi cảm thấy thỏa mãn mới luyến tiếc buông ra, cánh tay vòng quanh cổ anh càng ngày càng gấp.
Lục Trạch Vũ tựa hồ muốn mở miệng mắng chửi, nhưng cô đã lợi dụng khe hở đó, đầu lưỡi lớn mật thăm dò đi vào, bản năng được thôi thúc mà bạo loạn cuốn lấy chiếc lưỡi mạnh mẽ của anh.
Lục Trạch Vũ cơ hồ là có chút bất ngờ đẩy cô ra, sau đầu đập xuống đất một cái "rầm", cô từ từ mở mắt kêu lên: "Đau quá..."
Anh ở trên người cô, vài sợi tóc hơi loạn, biểu tình hoảng loạn sau đó mặt liền nghệch ra, Cố Nhạc Nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng sức cùng lực kiệt, chỉ có thể khẽ động khóe miệng, giả ngây giả dại, "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Anh bế cô rời đi, lạnh mặt không nói lời nào.
Với kinh nghiệm thoát chết này, Cố Nhạc Nhiên hiểu ra một điều, một người còn sống thì phải làm những gì mình muốn, vạn nhất ngày nào đó đột nhiên xảy ra chuyện bất trắc gì thì sẽ rất đáng tiếc.
Cô ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, thành thật ngủ một giấc thật sâu.
Lúc tỉnh lại, trong nhà không có ai, phòng bếp cũng quạnh quẽ, vì vậy cô lên lầu ba, gõ cửa phòng anh, nhưng không ai trả lời, đẩy cửa ra thì thấy anh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, bộ dáng tựa hồ không thoải mái.
Cố Nhạc Nhiên gọi hai tiếng, anh không hề tỉnh.
Một cái chạm trán nhẹ lại mang lại cho cô một sức nóng khủng khiếp.
Cô nhanh chóng gọi bác sĩ.
Ba mươi chín độ tám." Bác sĩ đo nhiệt độ cho anh Lục Trạch Vũ.
"Tôi đã nói nhiều lần, trong thời gian dưỡng bệnh không thể cảm lạnh, cậu ấy như thế nào còn xuống nước bơi lội?"
Lúc này, Cố Nhạc Nhiên cảm thấy cực kì áy náy.
Chờ đến nửa đêm, cơn sốt cao cuối cùng cũng hạ xuống, Lục Trạch Vũ vẫn luôn hôn mê rốt cuộc cũng mở mắt.
"Chú khó chịu sao? Nơi nào không thoải mái?"
Trong phòng đột nhiên có thêm một người cũng thôi đi, nửa thân trên của anh cư nhiên còn đang ở trần, toàn thân chỉ mặc độc nhất một cái quần lót tứ giác, anh không khỏi có chút tức giận, "Sao cháu lại ở trong phòng tôi?"
"Chú sốt cao đến nỗi hôn mê, cháu đã gọi bác sĩ đến tiêm thuốc hạ sốt."
Lục Trạch Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, "Tôi biết rồi, cháu có thể ra ngoài."
"Để cháu ở lại chăm sóc cho chú."Cố Nhạc Nhiên chỉnh đèn đầu giường ở mức tối nhất, "Cháu ở ngay đây, nếu cần gì thì chú cứ nói."
Một lúc lâu sau, Lục Trạch Vũ nói: "Có việc."
"Chú nói đi."
"Mang cho tôi một chai nước, loại mà tôi thường uống."
Cô đi xuống tủ lạnh lấy một chai nước, khi quay lại thì thấy cửa đóng chặt, vặn tay cầm thì phát hiện ra nó đã bị khóa..
Thở dài, cô vỗ vỗ cánh cửa, "Cháu để nước ở cửa, nếu chú muốn uống thì nhớ lấy.
Cháu về phòng đây."
Mười phút sau, cánh cửa mở ra, Lục Trạch Vũ loạng choạng cúi xuống nhặt chai nước lên.
Cố Nhạc Nhiên tận dụng cơ hội anh xuất hiện, liền lách người chui vào phòng nhưng lại không cẩn thận vướng phải chân của Lục Trạch Vũ, lôi kéo theo anh gập ghềnh đi được vài bước, anh liền bị cô đẩy ngã xuống giường.
Nằm trong ngực Lục Trạch Vũ, cười nịnh nọt xin lỗi, "Thực xin lỗi, cháu không phải cố ý."
Sắc mặt Lục Trạch Vũ rất khó coi, "Từ trên người tôi, đi xuống."
Cố Nhạc Nhiên mặt mày xám xịt mà lăn sang một bên, nhìn Lục Trạch Vũ ngồi dậy, cố gắng mở nắp chai, lại không đủ sức, cô lập tức giúp vặn ra, đem chai nước mang đến bên miệng anh.
Lục Trạch Vũ lạnh lùng mà liếc cô một cái, một hơi uống hơn phân nửa chai nước, mới nói: "Được rồi, tôi không có việc gì, cháu đi ra ngoài đi."
"Vì cái gì không cho cháu chăm sóc chú?"
Anh nói: "Có người ở đây, tôi ngủ không được.."
Cố Nhạc Nhiên rốt cuộc rời khỏi phòng.
Lục Trạch Vũ tắt đèn, nặng nề ngủ.
Thời điểm tỉnh lại, cơn chóng mặt đêm qua đã biến mất, anh sờ tay lên trán thì thấy cơn sốt cũng đã giảm, nhưng cánh tay trái sao lại thấy hơi đau.
Quay đầu lại nhìn thấy, chính