???? Edit: Miahem
Phiên ngoại
《 Anh nguyện ý chờ em lớn lên 》
1-------------------------------
Mười bốn tuổi năm ấy, một tai nạn xe cộ đã xảy ra.
Một chiếc xe tư nhân bị lật ở ven đường, ngay lúc đó anh bị chổng ngược ở trong xe, đỉnh đầu đụng vào trần xe, không thể động đậy.
Một bên mát bị máu tươi làm mờ, bên còn lại miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng tình huống phát sinh bên trong xe.
Người mẹ và tài xế ngồi ở hàng ghế trước bị tông đến biến dạng, đã không còn hy vọng sống sót.
Ngồi cùng anh ở hàng ghế phía sau, là là vợ và con của tài xế, lồng ngực của người phụ nữ kia đã không còn phập phồng, nhưng đôi tay vẫn không quên ôm chặt đứa con vào lòng, như thể đó là bản năng của một người mẹ.
Anh cảm thấy tức ngực, không thể thở được, một chút thanh âm cũng phát không ra.
Chỗ xương sườn bị gãy đâm vào da thịt đau muốn chết đi được, hận không thể nhanh chóng ngất đi để thoát khỏi sự thống khổ này, nhắm mắt lại ngủ một giấc, hy vọng lúc sau tỉnh lại, phát hiện tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Thời điểm anh sắp mất đi ý thức sinh tồn, ngón út của bàn tay phải đột nhiên bị thứ gì đó mềm mại kẹp chặt.
Anh cố gắng mở mắt ra, và những gì mà anh nhìn thấy là một gương mặt tươi cười như một thiên thần nhỏ.
Đó là con gái của người tài xế vừa tròn một tuổi.
Cô bé thoạt nhìn cũng không dễ chịu, trong không gian chật chội, vặn vẹo thân mình mềm mại nhỏ bé, nắm chặt tay anh, có lẽ bởi vì anh là người duy nhất trong chiếc xe này còn mở mắt.
Một đứa trẻ chỉ mới một tuổi đã có thể hiểu được kiên cường và lạc quan như vậy, anh có lý do gì mà không dũng cảm chứ?
Anh dùng hết sức lực của bản thân lúc này, cũng chỉ đủ làm ngón út khẽ cử động mà thôi, nhưng cô bé dường như cho đó là sự phản hồi, liền khanh khách cười rộ lên.
Trong hoàn cảnh giống như địa ngục này, là cô ấy chống đỡ cho anh, giúp anh kiên cường chờ được cứu viện đến, giống như một thiên thần được gửi đến để giải cứu anh.
Tên cô ấy là Cố Nhạc Nhiên.
2-------------------------------
Cố Nhạc Nhiên được bà nội đưa về quê để nuôi náng.
Thời điểm anh rời đi cô ấy gần được hai tuổi, hồng quả táo giống nhau phấn phác phác khuôn mặt tròn trịa giống như quả táo hồng phấn, trên đầu cột hai bím tóc, tựa như một con búp bê vải.
Anh dùng một tay đã có thể nâng cô ấy lên cao, giống như việc cử đẩy một cái chai vậy, làm cho cô ấy đứng lên trong lòng bàn tay của anh.
Cô vậy mà không sợ hãi một chút nào, thật sự cảm thấy chơi rất vui vẻ, cứ cười khanh khách, đúng là một đứa trẻ dạn dĩ.
Tới lúc chập chững biết đi, cô chưa thể tự mình bước đi, đỡ tay cũng không đi đước quá hai bước liền lảo đảo nhào vào lồng ngực ôm lấy anh.
Chưa biết nói nhưng vẫn nhìn về anh bi ba bi bo kêu "ba ba".
3-------------------------------
Năm thứ hai, anh lại ghé về thăm cô một lần nữa.
Đã học được cách đi đường, hơn nữa đi đứng rất tốt, anh dõi theo phía sau cô, phát hiện cô đi rất nhanh, nhưng vẫn không té ngã.
Anh muốn đưa cô đi nhà trẻ, hỏi cô có nhớ đường đến trường không, cô ấy vỗ ngực nhỏ nói: "Nhớ rõ ạ!" Mang theo âm hưởng phương nam, có chút đáng yêu.
Quay đi quay lại nửa ngày, thiếu chút nữa cô còn bị lạc đường, anh còn cố ý nói lớn tiếng khiến cô sợ hãi, "Cháu đi nhà trẻ bao lâu rồi, sao vẫn không nhớ đường?"
Không nghĩ tới, cô bị dọa đến phát khóc.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ anh cảm thấy xấu hổ như lúc đó.
Dù anh có dỗ dành thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn khóc càng ngày càng dữ dội hơn, anh lo láng đến nỗi trán vã mồ hôi, thật sự rất