Trong hoàng cung, Lạc Vũ Hà đang đi dạo thì gặp Mộ Dung Thiên Phú, liền vui vẻ đến chào hỏi "Tham kiến thừa tướng"
Mộ Dung Thiên Phú cũng mỉm cười lại "Nghe danh đã lâu, rốt cuộc cũng có thể gặp vương gia"
Nụ cười trên môi của Lạc Vũ Hà lập tức tắt hẳn, không rõ là chuyện gì "Ngươi đã biết ta là ai ?"
Mộ Dung Thiên Phú gật đầu, vừa vuốt râu vừa kể lại "Năm đó Bắc Tề và Tây Nguỵ đánh nhau, ta lại trọng thương nặng, nếu không nhờ Thành vương nhiều gần cứu giúp thì có lẽ ta đã mất mạng từ lâu"
Khi dưỡng thương ở chổ Bạch Vũ Hàm, có một lần Bạch Vũ Ngọc ghé thăm nên lão đã thấy mặt của Bạch Vũ Ngọc. Chỉ là khi đó Bạch Vũ Ngọc không hề biết còn một người khác trong căn phòng.
Lạc Vũ Hà nghe xong liền không tin được đây là sự thật. Thầm trách Bạch Vũ Hàm không nói cho nàng biết sự thân tình này giữa Bạch Vũ Hàm và Mộ Dung Thiên Phú.
Mộ Dung Thiên Phú nhìn thấy Lạc Vũ Hà im lặng, biết là nàng đang có chút lo lắng nên cũng không có đùa lâu "Haha yên tâm, nếu muốn thì ta đã vạch trần ngươi từ trước"
Lạc Vũ Hà ngơ ngác nhìn Mộ Dung Thiên Phú "Thừa tướng có thể nói rõ hơn không ?"
Mộ Dung Thiên Phú mỉm cười, buổi sáng lão vừa nhận được lá thư từ Bạch Vũ Hàm, nhờ lão tìm hiểu xem Bạch Vũ Ngọc có ổn hay không, nếu có thể thì hãy giúp đỡ nàng.
Nếu không phải là Bạch Vũ Hàm gửi thư đến nhờ lão thì lão cũng không có tham gia vào chuyện này làm gì "Ta sẽ giúp ngươi khai trừ quốc sư"
Lạc Vũ Hà nhìn Mộ Dung Thiên Phú, cảm thấy lão nhân này thật sự có ý tốt, có lẽ là vì trả ơn Bạch Vũ Hàm "Tại sao lão muốn giúp ta ? Chúng ta là lần đầu tiên biết nhau"
Mộ Dung Thiên Phú nhìn sâu vào mắt Lạc Vũ Hà "Quốc sư tồn tại, cả ta và ngươi đều bất lợi, đúng không ?"
Lạc Vũ Hà mỉm cười, lập tức ôm quyền "Xin thừa tướng chỉ dạy"
Đi được hơn phân nữ đoạn đường cũng mất hơn hai ngày, Bạch Vũ Hàm không muốn mọi người mệt mỏi rồi khi gặp sơn tặc lại không còn sức mà tự bảo vệ chính mình, do đó, họ cứ đi được một ngày thì lại nghỉ ngơi một ngày. Dù sao hiện tại ở Bắc Tề đã có người đồng ý lo giúp cho nàng.
Ngồi cạnh nhau bên bờ sông, Bạch Vũ Hàm nắm tay Lục Huệ Trân, mười ngón đan xen.
Bạch Vũ Hàm thầm nghĩ, nếu nàng và Lục Huệ Trân gặp nhau ở hiện đại, có phải cả hai sẽ không cần lo nghĩ về thường dân bá tánh, không cần phải lo lắng chiến tranh thường xuyên, càng không cần phải bận tâm đến hoàng vị kia. Tất cả đều sinh sống một cách bình thường, có lẽ sẽ rất vui.
"Ta có hai chuyện một ngắn một dài muốn nói với nàng"
Lục Huệ Trân gật gật đầu "Nói đi"
Bạch Vũ Hàm mỉm cười nhìn Lục Huệ Trân "Nàng muốn nghe chuyện nào trước ?"
"Chuyện dài đi", nói xong liền dựa vào vai Bạch Vũ Hàm.
Bạch Vũ Hàm ngước nhìn lên bầu trời kia, đáp "Dài thì dài lắm, nói cả đời mới hết"
Lục Huệ Trân phì cười, vuốt ve gương mặt của Bạch Vũ Hàm, dịu dàng hỏi "Vậy còn chuyện ngắn ?"
Nghe hỏi, Bạch Vũ Hàm liền âu yếm nhìn Lục Huệ Trân "Chuyện ngắn nên ngắn lắm, chỉ có ba chữ thôi ... ta yêu nàng"
Lục Huệ Trân bật cười trong hạnh phúc, Bạch Vũ Hàm của nàng mà đi trêu ghẹo nữ nhân chắc ai cũng sẽ bị cuốn hút "Cái miệng của ngươi nên đem đi khâu"
Bạch Vũ Hàm kéo lại Lục Huệ Trân vào lòng, mỗi một ngày trôi qua, nàng đều rất lo sợ "Nếu vậy thì sẽ không còn ai kiên nhẫn cùng nàng đấu võ mồm, như vậy nàng sẽ rất buồn cho xem"
Lục Huệ Trân cảm thấy rất rõ ràng, gần đây Bạch Vũ Hàm luôn chủ động ôm nàng, mà mỗi lần ôm đều rất chặt và rất lâu, giống như là đang lưu luyến gì đó "Ta chỉ cần ngươi trong lòng có ta là ta vui rồi"
Lục Huệ Trân vẫn luôn rất sợ một ngày nào đó Bạch Vũ Hàm sẽ trở lại bên cạnh Cao Ngọc Tuyền.
Buông Lục Huệ Trân ra, Bạch Vũ Hàm nhìn nàng, có chút ngại ngùng hỏi "Hôn nhau được không ?"
Lục Huệ Trân nghe xong lập tức đỏ mặt, trố mắt nhìn lại Bạch Vũ Hàm "Bị .. bị điên hả ..?"
Vừa nói xong, Lục Huệ Trân liền bị người đối diện chườm về phía nàng, môi đặt lên môi nàng.
Bạch Vũ Hàm nhẹ nhàng hôn môi Lục Huệ Trân với tất cả yêu thương và trân trọng.
Lục Huệ Trân cũng nhắm mắt lại, vừa hôn đáp trả, vừa cảm nhận cảm giác trong tim. Đây chính là cảm giác tim đập nhanh mà mỗi khi Lục Huệ Trân truyền thuốc cho Bạch Vũ Hàm lúc Bạch Vũ Hàm hôn mê, và cũng là cảm giác của mỗi lúc Lục Huệ Trân và Bạch Vũ Hàm nhìn nhau mỉm cười. Thì ra ngay từ lần gặp lại nhau đó, nàng đã rất để tâm đến Bạch Vũ Hàm rồi.
Đêm đó, Bạch Vũ Hàm cỏng Lục Huệ Trân về nhà trọ. Sau khi tạm biệt nhau, Bạch Vũ Hàm không có về phòng nàng mà tiếp tục đi dạo bên ngoài.
"A di đà phật"
Đang thẩn thờ ngắm trăng lại nhìn thấy một sư tăng đứng bên cạnh, Bạch Vũ Hàm theo lễ liền cúi đầu, thể hiện sự kính trọng với bật trưởng bối.
Lão sư nhìn Bạch Vũ Hàm, mỉm cười rồi bất ngờ nói "Nếu ngươi ở lại đây, sẽ không phải đau lòng nữa"
Bạch Vũ Hàm nhíu mày nhìn sư tăng, không rõ là lão đang ám chỉ chuyện gì "Ta không hiểu ý lão ?"
Lão sư tiếp tục nói những lời không rõ ràng nhưng lão biết trong thâm tâm Bạch Vũ Hàm, những gì lão đã nói, nàng cũng đã tỏ tường, có điều nàng không dám thừa nhận
"Yêu không dứt, sinh tử trói buộc ...