Bước ra cổng trường, Tần Mộ Đông càng nắm chặt tay Lục Tinh Gia hơn.
Hơi ấm nơi đầu ngón tay truyền qua làn da, lúc mười ngón tay đan xen còn có thể cảm nhận nhịp đập của đối phương.
“Tinh Tinh, em…”
Tần Mộ Đông mấp máy môi, nhất thời cũng không biết nên nói điều gì.
“Đã yên tâm chưa?” Lục Tinh Gia cười chớp mắt mấy cái: “Em và Khâu Duệ Phong chỉ là bạn bè, vả lại, cậu ấy cũng biết em là của anh.”
“Ừm.”
Tần Mộ Đông trầm giọng trả lời, trái tim nhăn nhúm bị chấn chìm vào suối nước nóng ùng ục bong bóng, hoàn toàn giãn ra, lại chẳng hề có chút khó chịu.
Hắn chưa từng nghĩ rằng Lục Tinh Gia sẽ làm chuyện này.
Xã hội hiện tại chấp nhận đồng tính không nhiều, mọi người đều là hết lời khuyên nhủ hoặc mang theo thành kiến tránh xa, thậm chí còn có một số báo lá cải ngang nhiên dán mác “bệnh tật” lên những người đồng tính.
Biết hắn đang lo lắng chuyện gì, Lục Tinh Gia dùng hai ngón tay vân vê lòng bàn tay hắn, an ủi nói: “Đừng lo lắng, Khâu Duệ Phong cũng thích con trai, cậu ấy thích Quý Ngang Nhiên.”
“Bọn họ cũng giống như chúng ta?” Tần Mộ Đông hỏi.
“Ừm.” Lục Tinh Gia gật đầu, lại nhớ tới chuyện nào đó, bỗng dưng nở nụ cười, “Bọn họ hẳn là cũng sắp ở bên nhau rồi.”
Cậu nghĩ, đời trước mình là một con chó độc thân bị Khâu Duệ Phong ép xem phim tình cảm nhiều như vậy, đời này lại không có lấy một chút oán giận mà còn tác hợp cho bọn họ, đây cũng coi như ‘lấy ơn báo oán’ điển hình nhỉ.
“Ừm.”
Tần Mộ Đông giống như hờ hững mà đáp một tiếng, vẻ mặt ung dung thản nhiên, song đáy lòng lại nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Sau khi biết Khâu Duệ Phong không phải tình địch, lúc nhìn Khâu Duệ Phong, hắn đã cảm thấy thuận mắt hơn không ít, chỉ mong hắn ta và cậu bạn Quý Ngang Nhiên kia sớm ở bên nhau một chút, đừng suốt ngày dính lấy Tinh Tinh của hắn.
Qua gần năm mươi ngày sau, Tần Mộ Đông phải đến tỉnh khác để tham gia huấn luyện đội tuyển quốc gia. Trước khi rời đi, dưới lời mời lần nữa của cậu, Tần Mộ Đông rốt cuộc cũng đến nhà Lục Tinh Gia ăn cơm.
Hôm ấy là thứ bảy, buổi sáng Lục Tinh Gia phải đến trường, Hạ Khê cũng phải đi làm, vì vậy thời gian dùng cơm được quyết định vào buổi tối.
Biết Tần Mộ Đông muốn tới, Hạ Khê cố ý tan tầm sớm về nhà dọn dẹp đồ đạc, lại trổ tài làm một bàn đồ ăn. Đến khi Lục Tinh Gia và Tần Mộ Đông về tới cũng vừa vặn bưng lên món cuối cùng.
Tay nghề nấu ăn của Hạ Khê rất tốt, lại còn thích học hỏi, mỗi món ăn bình thường đến tay bà đều có thể biến ra mỹ vị, cá quế chua ngọt, gà hầm hạt dẻ, đồ ăn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Lúc bọn họ ngồi xuống bàn xong xuôi, Hạ Khê cười nói với Tần Mộ Đông: “Mộ Đông đã lâu rồi chưa đến nhà chúng ta nhỉ, đừng khách sáo, ăn nhiều một chút nha con.”
Tần Mộ Đông lễ phép cảm ơn một tiếng, lùa một đũa cơm vào miệng.
Đã nhiều năm rồi chưa tới, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ bố cục trong nhà của Lục Tinh Gia.
Diện tích nhà cậu không lớn, cũng có thể xem như cũ kỹ. Tuy rằng Hạ Khê rất thường xuyên chịu khó dọn dẹp, nhưng nhiều nơi trong nhà đã khắc sâu những dấu vết sử dụng thực lâu, tủ giày bằng gỗ phai màu theo năm tháng, mặt kính tủ rượu treo đầy những bức vẽ trong lần đi công viên, hay mặt bàn đều là hình dán nho nhỏ do Lục Tinh Gia nghịch ngợm dán lên khi còn bé.
Lục Tinh Gia cũng còn nhớ kỹ những lần Tần Mộ Đông đến nhà cậu, chỉ vào một con mèo máy dán trên tủ rượu, nói: “Cái này là hồi trước chúng ta cùng đi công viên vẽ này, lúc ấy em mang về nhà trước, về sau cũng quên đưa cho anh luôn.”
“Vậy sao?”
Tần Mộ Đông hơi nhíu mày, ký ức thời thơ ấu đối với hắn không mấy rõ ràng như vậy.
“Đúng đó!” Lục Tinh Gia gật đầu khẳng định, chỉ vào một hình dán trên bàn đã phai màu nhưng không thể xé ra được, “Cái này là anh dán, lúc ấy anh còn không chịu, là em nắm lấy tay anh dán lên đó!”
Lục Tinh Gia liên tục kể lại rất nhiều chuyện khi còn bé, thuộc như lòng bàn tay, Hạ Khê thỉnh thoảng cũng xen vào trêu chọc vài câu.
Những chuyện bọn họ đang nói chỉ có một ít là mơ hồ trong ký ức của Tần Mộ Đông, phần lớn đều đã quên hết sạch, dường như chẳng để lại một vết tích nào.
Hồi trước mỗi lần Tần Mộ Đông đến nhà Lục Tinh Gia đều là hâm mộ, hắn cảm nhận được sự vui vẻ hòa thuận thuộc về gia đình ở nơi đây, hạnh phúc giản đơn mang theo mùi hương khói bếp là thứ hắn cầu mong nhưng chẳng có được. Đến tận bây giờ hắn mới phát hiện, những ký ức đẹp đẽ bị hắn lãng quên theo năm tháng thực ra vẫn luôn có người thay hắn nhớ kỹ, còn cẩn thận cất giữ nó như bảo vật, để nó vĩnh viễn tồn tại trong lòng.
Ở dưới bàn ăn, Tần Mộ Đông lặng lẽ đụng đụng tay của Lục Tinh Gia, da thịt kề cận mang đến cảm xúc tinh tế, hắn đột nhiên cảm thấy khóe mắt chua xót.
Tần Mộ Đông nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Lục Tinh Gia, tiến đến bên tai cậu, âm thanh rất nhỏ, cũng rất đỗi dịu dàng: “Tinh Tinh, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã nói cho tôi biết, hoá ra tôi cũng được thế giới này yêu thương, hóa ra tôi không hề bị vứt bỏ.
Lục Tinh Gia ngơ ngác một chút, không biết hắn đã nghĩ tới điều gì, nhưng có thể nghe ra giọng nói như thể trút bỏ được gánh nặng của hắn.
Tựa như lữ khách một mình bước trên sa mạc rốt cuộc đã tìm được ốc đảo, hay như con thuyền phiêu bạt nhiều năm trên biển cuối cùng cũng chạm đến đất liền.
Thế là Lục Tinh Gia cũng mỉm cười, ngón út gãi nhẹ lên ngón tay hắn.
Khi ngón tay chạm vào đối phương, hai người còn lơ đãng trao nhau ánh mắt, Lục Tinh Gia hơi thẹn thùng quay mặt đi, khóe miệng của Tần Mộ Đông cũng khẽ cong lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Đây vốn là một cảnh tượng ấm áp không gì sánh được, Hạ Khê ngồi ở đối diện, vô tình nhìn thấy cảnh này mà khẽ giật mình một cái.
Ánh mắt ngọt ngào như thế bà không thể quen thuộc hơn được, đây rõ ràng là hành động chỉ có của những người yêu nhau!
Sau đó bọn họ lại nói tới việc học của Lục Tinh Gia, rồi đến thời gian huấn luyện của Tần Mộ Đông, Hạ Khê thử thăm dò hỏi: “Khi nào thì Mộ Đông mới tham gia tập huấn con?”
“Ngày mai phải đi, chuyến tàu ba giờ chiều