“Yêu đương với con trai?” Hạng Ý Trí không nhịn được mà lặp lại lần nữa, vẫn không dám tin: “Có hiểu lầm gì không vậy em?”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút!” Hạ Khê đặt một ngón tay lên môi làm tư thế im lặng, lại nhìn thoáng qua phòng của Lục Tinh Gia, sốt ruột nói: “Chắc chắn là không! Em nhìn thấy hai đứa nó, hai đứa nó…”
Hạ Khê dừng lại một hồi rồi mới thốt ra nửa câu còn lại: “Nhìn thấy Gia Gia hôn cậu bạn kia một cái!”
Nghe vậy, Hạng Ý Trí cũng nhíu chặt lông mày, đỡ bà ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: “Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh nghe một chút.”
Hạ Khê gật đầu, bình ổn lại cảm xúc kể lại một lần những gì bà vừa nhìn thấy. Sau khi dứt lời, bà thở dài một hơi: “Đứa nhỏ tên Tần Mộ Đông này thật ra rất tốt. Khi còn bé, chỉ có nó chịu chơi cùng Gia Gia, cũng không để cho những đứa nhỏ khác bắt nạt Gia Gia. Bây giờ lên cấp ba, cũng nhờ có nó mà Gia Gia mới đến được vòng bán kết Vật lý, nó còn giúp Gia Gia làm bài tập. Nếu như không có chuyện này, em chỉ mong sao quan hệ của hai đứa nó sẽ luôn tốt như vậy, thế nhưng sao lại là… Ôi! “
Hạ Khê càng nghĩ càng thấy khó chịu, không khỏi tự trách mình: “Lại nói từ nhỏ Gia Gia đã thích dính lấy Tần Mộ Đông, còn thường xuyên khen nó rất tốt, nói là thích ‘anh Mộ Đông’ nhất. Có phải bởi vì bình thường em quá bận rộn, không cho nó đủ sự quan tâm, không thể cho Gia Gia cảm nhận tình yêu, mới khiến nó với bạn thời thơ ấu…”
“Đừng nghĩ như vậy! Đây không phải lỗi của em.” Hạng Ý Trí vội vàng ngắt lời, đưa tay ôm lấy vai bà: “Em đối xử với Gia Gia tốt như vậy, mọi người đều có thể nhìn thấy, vả lại em bận rộn công việc cũng là vì nó, Gia Gia chắc chắn sẽ hiểu được.”
“Nhưng tại sao nó lại là…” Hạ Khê đau lòng rút tờ khăn giấy chấm lên khóe mắt, mặt giấy nhanh chóng thấm ướt một mảng, “Bạn học mà biết sẽ nhìn nó thế nào? Còn giáo viên nữa? Về sau bước ra xã hội mọi người sẽ nghĩ gì về nó?”
“Bình tĩnh, Tiêu Khê em bình tĩnh một chút.” Hạng Ý Trí luống cuống tay chân giúp bà lau nước mắt, đợi đến khi cảm xúc của bà hơi ổn định lại rồi mới nói, “Có lẽ mọi chuyện không khoa trương như em nghĩ đâu, bây giờ hai đứa nó đều đang học cấp ba, vẫn đang tuổi trưởng thành, không chừng đây chỉ là nhất thời phấn khích, qua một khoảng thời gian nữa là sẽ ổn thôi.”
Hạ Khê không yên lòng nói: “Vậy nếu… không phải nhất thời phấn khích thì sao?”
“Như vậy đi, Tiểu Khê.” Hạng Ý Trí ước chừng một lát, đáp, “Qua nửa năm nữa Gia Gia phải thi tốt nghiệp, nếu bây giờ em nói chuyện này với nó, lỡ như nó nảy sinh tâm lý phản nghịch hay ảnh hưởng cảm xúc nào, thì sẽ có thể ảnh hưởng tới chuyện cả đời. Không bằng chúng ta hãy quan sát một thời gian, tạm thời không nên đề cập chuyện này với nó, âm thầm chờ đợi là tốt rồi.”
Hạ Khê vốn dĩ cũng đang lo lắng chuyện này nên mới không xông vào ngay, bây giờ nghe Hạng Ý Trí nói như thế, bà ấn huyệt thái dương, cuối cùng gật gật đầu: “Được.”
“Đừng lo lắng.” Hạng Ý Trí nhẹ nhàng nâng ngón tay lên, vén đi mái tóc đã ướt nhẹp mồ hôi sang bên tai Hạ Khê, “Gia Gia ngoan ngoãn như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hạ Khê tựa đầu vào vai ông, thần kinh một mực căng thẳng thoáng dịu xuống, bà nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn anh, Ý Trí, không có anh em cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
“Không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hạng Ý Trí mềm giọng an ủi bà.
Hạng Ý Trí ở lại nhà Hạ Khê đến mười giờ hơn, đợi sau khi Tần Mộ Đông về rồi mới rời khỏi.
Về đến nhà, ông thậm chí còn không màng bật đèn, sải bước tới trước bàn làm việc, bật máy tính lên.
Ánh sáng màu lam của máy tính chiếu sáng khuôn mặt Hạng Ý Trí, ông nhìn chằm chằm vào màn hình, gõ xuống từng chữ từng chữ: [Con trai thích đàn ông thì phải làm sao?]
*
Một bên khác, lúc còn ở tại nhà Hạ Khê, vẻ mặt hai người đều không có biểu hiện gì khác lạ, đến mức Lục Tinh Gia cũng không có phát hiện gì, thậm chí còn cười trêu đùa vài câu, hỏi tại đêm hôm khuya khoắt mẹ còn gọi bác Hạng đến.
Hạ Khê và Hạng Ý Trí chỉ gượng cười vài tiếng, Hạ Khê tìm đại một cái cớ để cho qua chuyện, rồi cuộc đối thoại xoay chuyển đến giục Lục Tinh Gia, bảo thời gian đã không còn sớm, mập mờ hạ lệnh tiễn khách.
Lục Tinh Gia cười lắc đầu, xem là Hạ Khê ngượng ngùng, không nói gì mà đưa Tần Mộ Đông về nhà. Hai người ở trên đường thân mật chốc lát, bắt đầu mở ra con đường “yêu xa” dài dằng dặc.
May mắn rằng Tần Mộ Đông dùng kết quả vượt bật lấy được tín nhiệm của giáo viên huấn luyện, vậy nên được phép phá lệ sử dụng điện thoại, mới khiến cho lần chia tách này không quá khó khăn.
Lịch trình ôn luyện rất dày đặc, Lục Tinh Gia cũng thường phải đến trường, vậy nên mỗi đêm hai người hẹn nhau gọi điện nửa tiếng từ mười giờ rưỡi đến mười một giờ, thời gian khác thì bận việc riêng của mình.
Tần Mộ Đông ít nói, phần lớn thời gian đều chỉ mình Lục Tinh Gia ríu rít, nhưng cuộc sống học tập ở lớp Mười hai rất buồn tẻ, lặp lại ngày này qua ngày khác. Có đôi khi Lục Tinh Gia thật sự không tìm được đề tài, đầu bên kia sẽ yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Những lúc thế này, Lục Tinh Gia sẽ hỏi: “Anh có còn nghe không?”
Tần Mộ Đông trầm giọng “ừm” một tiếng, cách một chiếc điện thoại, vẫn có thể nghe thấy sự dịu dàng ẩn giấu trong đó.
Nhưng vẫn không biết phải trò chuyện cái gì.
Thế là Lục Tinh Gia nói: “Hay là… hôm nay cúp sớm một chút?”
“Không được.”
Tần Mộ Đông trả lời rất nhanh, từ chối cũng rất dứt khoát.
“Thế anh muốn nói chuyện gì?” Lục Tinh Gia bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười.
“Chuyện gì cũng được.” Giọng nói của Tần Mộ Đông hạ thấp xuống, cầu xin, “Tôi chỉ muốn nghe em nói, chuyện gì cũng có thể.”
Lục Tinh Gia mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Về sau Lục Tinh Gia nghĩ ra biện pháp, mang bài tập Lý của thầy giao ra đọc một lần, sau đó hai người cùng nhau giải bài.
Tần Mộ Đông luôn luôn trả lời rất nhanh, rõ ràng là không nhìn thấy câu hỏi, nhưng lại giống như biết trước. Có đôi khi Lục Tinh Gia vừa mới dứt lời hắn đã nói ra đáp án.
Dù đã biết trước năng lực của hắn, Lục Tinh Gia vẫn cảm thấy vô cùng thất bại.
Về sau, Lục Tinh Gia học được cách thông minh, giải quyết những đề bài này trước, rồi hỏi hắn những câu cậu không hiểu, giống như khi bọn họ vẫn còn ngồi cùng bàn thảo luận đề bài vậy.
Hai người nói chuyện có đôi khi sôi nổi có khi lại ôn hòa. Những lúc lắng nghe, Lục Tinh Gia đều nhịn không được mà giương cao khóe miệng, ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng.
Hạ Khê đứng nghe trước cửa phòng, trong lòng vừa mừng vừa lo. Trong một thoáng bà cũng đã nghĩ, nếu như ngày đó là bà nhìn lầm sẽ tốt biết bao, nếu hai người chỉ là bạn bè thì tốt đến chừng nào.
Người mẹ nào cũng hy vọng con mình vui vẻ hạnh phúc, nhưng bà quá sợ, sợ rằng sau này Lục Tinh Gia sẽ bị người khác nhìn bằng ánh mắt dị thường.
Cuộc điện thoại mỗi đêm và sự xoắn xuýt trong hai tháng của Hạ Khê trôi qua, Tần Mộ Đông kết thúc đợt huấn luyện đầu tiên của đội tuyển, trở về Hưng Giang.
Hắn vẫn không trở về lớp học như trước, nhưng mỗi giữa trưa và cuối tuần đều sẽ giúp Lục Tinh Gia học bổ túc.
Đến lớp Mười hai, số bạn học ở lại lớp vào cuối tuần tăng lên một cách rõ rệt. Phòng học lúc nào cũng chật cứng, không còn quá nhiều chỗ trống. May mắn rằng hai người quen biết giáo viên phòng thí nghiệm, có thể đến đấy để học. Thế là giữa trưa và cuối tuần trở thành khoảng thời gian mà Lục Tinh Gia mong đợi nhất.
Buổi trưa mỗi ngày, Tần Mặc Đông đều đợi Lục Tinh Gia ở dưới lầu dạy học, bọn họ cùng nhau đến căn tin dùng cơm, sau thì tìm giáo viên thí nghiệm để mượn chìa khóa, rồi đến phòng thí nghiệm học tập.
Trong trường thường xuyên có thể bắt gặp bóng dáng của Tần Mộ Đông, đến nỗi các bạn học chuyên Lý hồi trước còn giật mình. Mỗi lần lướt ngang qua đều bất giác quay đầu nhìn về phía Tần Mộ Đông.
Cuối cùng đến một ngày cơm trưa nọ, một cậu bạn can đảm không nhịn được, bị bạn bè thúc giục mãi mới bưng đĩa cơm ngồi xuống đối diện hai người, nói: “Tần Thần, chẳng phải cậu đã được cử đi học rồi à? Sao còn trở về trường vậy?”
Từ trước đến nay Tần Mộ Đông luôn toát ra dáng vẻ người sống chớ gần. Nhìn thấy cậu bạn lạ mặt kia thì ánh mắt không chút gợn sóng, không hề có ý định trả lời, cứ như không nghe thấy vậy.
Nhưng lạnh lùng quá thì cũng không tốt cho lắm, rất dễ khiến người khác mất thiện cảm, Lục Tinh Gia mỉm cười giúp hắn giải thích: “À, là như vầy, chủ yếu mỗi ngày ở nhà ảnh đều không có việc gì làm, nên người nhà bèn để ảnh đến trường giúp giáo viên thí nghiệm một chút gì đó, sẵn tiện rèn luyện cơ thể.”
Ánh mắt Tần Mộ Đông khẽ dao động, không có phản bác.
Ngược lại, ánh mắt cậu bạn kia lập tức thay đổi, nhìn Tần Mộ Đông càng thêm ngưỡng mộ: “Tần Thần quả nhiên là rất khác với bọn tôi, đức trí thể mỹ đều tốt toàn diện! Phẩm chất cao quý này đáng để tất cả bọn tôi học tập!”
Cậu bạn này cũng là học sinh lớp Lý trước đây, vô cùng biết cách ăn nói, người quen cũng rất nhiều, chẳng mấy chốc cuộc đối thoại của ba người đã được lan truyền.
Về sau thì không biết xảy ra chuyện gì, lời nói của Lục Tinh Gia đã được thêm mắm dặm muối, biến thành, “Học thần Vật lý được cử đi học rồi mà còn kiên trì mỗi ngày đến trường để rèn luyện cơ thể, cậu có tư cách gì mà không cố gắng?”, Đến mức sau này những học sinh khác trông thấy Tần Mộ Đông đều mang theo một loại ngưỡng mộ và sùng bái kỳ lạ, thậm chí lúc nhìn Lục Tinh Gia ở cạnh hắn còn kính trọng hơn trước đây.
Lục Tinh Gia quả thực là dở khóc dở cười, lại lần nữa than thở nhiều tin đồn đều bị truyền ra như thế này.
Nhưng thở dài xong thì cảm thấy vô cùng may mắn, đời này Tần Mộ Đông không có bị những tin đồn vô căn