Vừa ngồi vào xe của Tả Bân, việc đầu tiên mà Lãnh Di Mạt làm chính là giữ khoảng cách tuyệt đối với hắn.
Cô ngồi nép sát bên cửa, thái độ đối với hắn vừa xa cách vừa khách sáo.
- Không biết Tả tiên sinh mời tôi đến có chuyện gì cần chỉ giáo.
Tả Bân nhìn cô không dời mắt.
Đã ba năm rồi, ba năm rồi hắn không nhìn thấy cô nữa.
Bây giờ cô đã ngồi ngay trước mặt hắn, nhưng so với ba năm trước, cô đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt xa lạ đó nói hắn biết cô không còn là cô gái ngây ngô và dễ kích động ngày xưa nữa, cô….hình như đã trưởng thành rất nhiều rồi.
Trong đầu hắn đã nghĩ ra rất nhiều câu hỏi, nhưng khi cô đến đây thì hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
Khi đưa mắt nhìn xuống cổ của cô, không thấy sợi dây chuyền đó thì hắn cũng biết phải hỏi gì rồi.
- Mạt Mạt, dây chuyền đâu? Em lại bỏ quên ở đâu nữa à?
Nghe hắn hỏi đến sợi dây chuyền, Lãnh Di Mạt không do dự gì mà mở túi xách và lấy đồ ra trả lại cho hắn.
- Là vì sợi dây chuyền sao? Thật ngại quá, tôi lại quên mất.
Trả lại cho ngài.
Tả Bân thế mà lại bất động để cô nhét sợi dây chuyền vào trong tay của mình.
Nhưng sao cầm sợi dây chuyền trong tay lại lạnh lẽo đến vậy chứ.
- Mạt Mạt, em không nhận ra anh sao?
Đối diện với những câu chất vấn liên tục của hắn, Lãnh Di Mạt phải cố gắng tỏ ra thật bình thản, nhất định không thể dao động được.
- Tả tiên sinh, tôi không biết ngài tiếp cận tôi vì lí do gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chuyện vừa rồi tôi cũng đã mạo phạm nên coi như chúng ta hòa.
Lần này ngài lại muốn gây rối nữa thì tôi nhất định sẽ không để yên đâu.
Nếu những lời này của cô là nói với người khác có lẽ là đã có hiệu quả, nhưng lại là nói với Tả Bân thì đúng là trò đùa trẻ con rồi, hắn có thừa khả năng để biết cô đang cố nói dối rằng không quen biết hắn.
Hắn vẫn nhìn cô như cũ, ánh mắt ôn nhu khiến người khác đau lòng.
Không bao lâu liền thay đổi hẳn thái độ, gật gật đầu rồi cười cười.
- Nhưng anh lại không muốn hòa đấy.
Em đã đánh anh mà, cố ý gây thương tích, còn công khai trước truyền thông nữa, như vậy là đang xúc phạm danh dự đấy.
Hơn nữa em đánh vào mặt anh như vậy, khiến anh không thể nhận phỏng vấn, thiệt hại kinh tế tính theo từng giờ đấy, em có bồi thường nổi không?
Lãnh Di Mạt cứ tưởng mình đang bị mắc chứng rối loạn thính giác, người trước mặt này đúng là Tả Bân chứ? Hắn lại có thể dở trò vô nghĩa và ấu trĩ này sao?
- Tả tiên sinh, người quấy rối trước là anh đấy.
Anh nói lí một chút được không?
Tả Bân đổi lại chân gác chéo, thái độ vô cùng nhẫn nại, cười cười và đáp lời của cô.
- Nếu em muốn kiện thì anh sẽ chiều đến cùng.
Nhưng bản thân anh lại không thích làm lớn chuyện như vậy, cho nên anh nghĩ chúng ta nên hòa giải thì hơn, dù sao cũng là vợ chồng cãi vã mà, đưa nhau đi kiện cáo vậy cũng không hay lắm.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Lãnh Di Mạt chỉ biết thầm thở dài cảm thán.
Ba năm không gặp, trình độ mặt dày của Tả Bân đúng là có tiến bộ không ích mà, còn học được thói ăn vạ nữa, cô mới đánh hắn một cái mà đã muốn kiện rồi? Hắn là trẻ con sao?
Đúng là không thể tin nổi mà.
Nếu không phải nhẫn nhịn vì để giữ chỗ thực tập thì cô đã không thèm khách khí với hắn rồi.
Mở túi xách lấy ví tiền ra, cô rút hết tiền mặt trong đó để xuống ghế, thiếu kiên nhẫn nói.
- Được thôi.
Đây là tiền thuốc men, tiền khám bác sĩ, chắc chắn còn dư đấy.
Hành động của cô khiến Tả Bân khá bất ngờ.
Hắn nhìn sấp tiền bên ghế, không nhịn được bật cười, thong thả cầm lên đếm thử, vừa đập đập vào tay vừa nói.
- Mạt Mạt, em nghĩ anh thiếu tiền sao?
Câu hỏi này sao hắn không đem hỏi đầu gối của hắn đi chứ.
Đương nhiên Lãnh Di Mạt rất rõ hắn không thiếu tiền, nhưng cứ bám lấy cô ăn vạ như vậy thì không phải cứ giải quyết bằng tiền là nhanh nhất sao?
- Tả tiên sinh, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi và anh không quen biết gì nhau cả.
Anh mời tôi đến đây không phải để đòi bồi thường sao? Nếu anh còn muốn kiện thì tôi cũng không ngồi yên đâu.
Còn nữa, hy vọng anh chú ý cách xưng hô.
Chào anh.
Nói xong, cô liền mở