Mật giam của Xích Bang là do Tả Bân và Ryan cùng thiết kế, từ các cơ chế chống xâm nhập và hệ thống an ninh, tất cả đều hiện đại nhất, không phải ai cũng đột nhập được.
Lưu Phiến Phiến bị nhốt ở đây suốt ba năm lẽ ra là đã hết hy vọng được nhìn thấy ánh mặt trời rồi, định sẵn sẽ bị chôn vùi ở đây đến chết.
Ba năm qua, mỗi ngày trôi qua với cô ta đều không khác gì địa ngục, không rõ ngày đêm, thời gian, có gào có gọi cũng không ai đáp lại.
Nhưng hôm nay ở nơi tăm tối này lại có động tĩnh, hệ thống bảo mật hình như đang bị bẻ khóa và đang không ngừng khởi động.
Chẳng bao lâu đã vang lên tiếng súng nổ, và sau đó là một đám người xuất hiện trước cánh cửa vừa được mở ra.
Lưu Phiến Phiến từ từ đứng lên, nhìn đám người kia, cẩn thận đề phòng.
- Các người là ai?
Khi nhìn đến cổ tay của bọn họ, cô ta hình như cũng đã tự có câu trả lời cho câu hỏi của mình rồi, lắp bắp một lúc mới nói rõ được.
- Hồng Bang? Ông là, Ngôn Tô?
Ngôn Tô chầm chậm xoay người lại, nhìn người bị nhốt trong đó, trên môi lộ ra một ý cười trào phúng.
- Một sát thủ hàng đầu trong giới hắc đạo mà bị nhốt trong này suốt ba năm đúng là không dễ dàng gì.
Tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn, cho nên tôi nói nhanh thôi, chỗ này nếu nói muốn vào cũng không phải dễ, nhưng cũng không quá khó.
Cô muốn ra ngoài hay ở đây, chỉ có ba phút để đưa ra quyết định.
Đương nhiên bất kỳ việc gì cũng có điều kiện kèm theo rồi.
Ngừng lại một lát, Ngôn Tô mới nói tiếp, dáng vẻ rất thong thả và điềm tĩnh.
- Tôi có thể đưa cô ra ngoài, còn giúp cô trả thù.
Không phải cô rất muốn giết Lãnh Di Mạt à? Tôi có thể giúp cô.
Khi nghe ông ta nhắc đến ba chữ Lãnh Di Mạt, giống như đã khơi lại nỗi hận trong tim của Lưu Phiến Phiến.
Nhưng không phải cô ta đã giết được Lãnh Di Mạt từ ba năm trước rồi sao?
- Ông nói linh tinh gì đây? Lãnh Di Mạt đã chết ba năm trước rồi.
Ngôn Tô nhướn mày nhìn cô ta, cười trào phúng, lắc đầu chế giễu.
- Cô tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là thật.
Huống hồ cô chỉ sai một tên thuộc hạ đi làm việc.
Cô bị nhốt ở đây ba năm có lẽ không biết ba năm nay Tả Bân vẫn không ngừng tìm kiếm cô ta.
Gần đây tôi đã nhận được tin cô ta vẫn còn sống.
Cô không định để hai người bọn họ trùng phùng và cô chết dần chết mòn ở đây chứ?
Những gì mà Ngôn Dực nói đây đúng là đã có sức thuyết phục đối với Lưu Phiến Phiến.
Hai tay cô ta nắm chặt để hai bên đùi, lòng bàn tay sắp bị móng tay đâm thủng rồi.
Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, ba chữ Lãnh Di Mạt nhả ra từ kẽ răng.
Đương nhiên là cô ta không thể để Lãnh Di Mạt quay về bên cạnh Tả Bân được.
- Nói đi, điều kiện của ông là gì?
Coi như đã bước đầu đạt được mục đích, Ngôn Tô thẳng thừng nói ra điều kiện giao dịch.
- Tôi có thể đưa cô ra khỏi đây, giúp cô trả thù.
Ngược lại, tôi muốn cô làm việc cho tôi, đương nhiên cô cũng biết việc tôi muốn làm là gì rồi.
Điều này thì Lưu Phiến Phiến rõ hơn ai hết.
Cho nên vừa nghe xong, không chút do dự, cô ta liền đưa ra yêu cầu ngược lại.
- Tôi có thể làm bất cứ việc gì cho ông, nhưng tôi sẽ không giết lão đại.
Ngôn Tô không giận mà còn bật cười, tiếng cười của ông ta vang cả không gian kín này.
- Đúng là một cô gái si tình.
Được, tôi có thể đồng ý với cô không giết Tả Bân.
Điều duy nhất mà Lưu Phiến Phiến cần lúc này cũng chỉ có như vậy thôi, chỉ cần Ngôn Tô đồng ý rồi thì cô ta cũng không còn lí do gì để từ chối giao dịch này nữa.
- Được.
Thành giao!
- Thành giao!
Ngôn Tô cười cười đầy ẩn ý, ra hiệu cho thuộc hạ của mình vào mở khóa cho Lưu Phiến Phiến và dẫn cô ta ra ngoài.
Nhưng bọn họ mới chỉ đi được mấy bước thì đã hành động ngay, Lưu Phiến Phiến mấy giây trước còn tự đi mà sau đó bị một tên thuộc hạ đi phía sau ra tay đánh ngất thì đã hoàn toàn nằm trên vai của bọn họ.
Nhìn con mồi đã lọt lưới, Ngôn Tô cười cười một cách khinh miệt.
- Còn muốn ra điều kiện với tôi sao? Cô tưởng mình là ai chứ?
Bọn họ đã dọn đường khi vào đây nên lúc đi ra chẳng còn chướng ngại gì nữa, dễ dàng đi ra mà không có kẻ chán sống nào ngăn cản, còn thoải mái giẫm lên mấy cái xác.
….….
Phòng chờ dành cho khách của công ty đấu giá này cũng thuộc dạng cao cấp, Tả Bân được nhân viên lễ tân dẫn đường vào ngồi đợi, đi cùng hắn là Hầu Tử.
Ngồi trong phòng chờ, Tả Bân cũng không có chút dấu hiệu nóng vội nào mà vẫn ngồi bắt chéo chân rất ung dung và nhàn nhã, trên tay hắn luôn cầm theo sợi dây chuyền mới tìm lại được từ buổi đấu giá.
Khi hắn mới nhận sợi dây chuyền này về