- Phải! Tôi chính là Lãnh Di Mạt đấy! Là con ngốc yêu anh đến mức hại chết cả cha ruột, là tù binh mà anh đã bắt nhốt, là con rối mà anh từng điều khiển, là công cụ phát tiết của anh.
Và cũng là người luôn muốn giết anh.
Tôi nói vậy anh hài lòng chưa hả?
Lãnh Di Mạt dùng hết sức bình sinh để hét lên từng câu một, mỗi một câu chữ cô thốt ra thì nước mắt lại thi nhau rơi xuống theo hai bên má trắng hồng, đôi mắt ngấn lệ chất chứa bao nhiêu là uất hận và lo sợ khi nhìn đăm đăm người đối diện mình.
Cuối cùng thì cũng đã khiến cô thừa nhận được rồi, nhưng Tả Bân lại đang có chút hối hận và cảm giác tự trách vì hắn lại làm cô khóc nữa rồi.
Nước mắt của cô đối với hắn không khác gì là một hình phạt cả, từ ba năm trước, hắn đã bắt đầu sợ cô khóc.
Cho nên khi nhìn thấy cô cứ khóc không ngừng thì tay chân hắn cũng luống cuống cả lên.
- Mạt Mạt, anh xin lỗi, anh không nên ép em.
Mạt Mạt, đừng khóc nữa, là anh sai rồi.
Em đừng khóc nữa mà, nếu em còn giận cứ đánh anh, mắng anh đi.
Có trời mới biết Lãnh Di Mạt cũng đang rất cố gắng kìm nén dòng cảm xúc quá kích này, cô cũng chẳng hiểu sao khi vừa nhắc lại chuyện ba năm trước thì nước mắt cứ vô thức lăn dài trên má.
Nuốt từng tiếng nấc, cô nghẹn ngào cất lời.
- Sao nào? Không phải anh muốn ôn lại chuyện cũ à? Nói đi, bây giờ tôi bồi anh đấy.
Không nỡ nhìn cô khóc nên vừa thấy cô rơi thêm một giọt nước mắt thì Tả Bân liền đưa tay tới muốn lau đi cho cô nhưng lại bị cô nghiêng đầu né tránh, bàn tay của hắn vì thế mà cứ dừng ở giữa khoảng không.
Ánh mắt hắn nhìn cô vẫn ôn nhu và thâm tình.
Đối diện với cô thế này lại bất chợt không biết nói gì nữa.
- Mạt Mạt, ba năm qua, em sống có tốt không?
Vết thương trong tim đã đóng vảy từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng người đàn ông hỏi một câu này thì lớp vảy đó cứ như bị rách toạc ra, tim cô lại nhói lên từng cơn.
Theo bản năng đưa tay đè chặt ngực trái, chỗ này của cô cũng từng có một nhát dao đâm vào, và vết sẹo vẫn còn đó.
- Anh tốn bao nhiêu mưu kế ép tôi thừa nhận chỉ để hỏi tôi sống có tốt không sao? Nếu anh đã muốn biết thì tôi nói cho anh biết vậy.
Rất tốt! Vô cùng tốt! Có thể tự do tự tại làm việc mình thích, không phải mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ sẽ có người giày vò, cường bạo mình nữa, vô cùng tốt.
Không phải mỗi ngày nằm bên cạnh kẻ thù giết cha và con của mình nữa, tôi mới kê cao gối ngủ được.
Cuộc sống không có anh mới là tốt nhất.
Cho nên từ giờ anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cả đời này tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh nữa.
Từng câu từng chữ cô nói như nhát dao đang đục khoét vào tim của Tả Bân vậy, hắn có thể cảm nhận được những điều mà cô đã phải trải qua và chống chọi đến cùng, tất cả đều do hắn mà ra cả.
Dù trong lòng đau đớn hàng ngàn lần nhưng khi nghe cô nói xong, hắn vẫn mỉm cười và gật đầu.
- Vậy thì anh yên tâm rồi.
Hắn không nói thêm gì nữa, cũng không hỏi thêm câu nào mà đột nhiên áp sát vào người của Lãnh Di Mạt, nhân lúc cô còn chưa đẩy mình ra thì đã đưa tay chạm vào khóa váy sau lưng của cô.
Trong tư thế này, mặt của hai người kề sát nhau theo chiều đối ngược và không thể nhìn thấy được biểu cảm của đối phương.
||||| Truyện đề cử: Sủng Bảo Bối Thành Nghiện |||||
Hình như hắn đang sửa lại khóa váy cho cô....từng động tác, cử chỉ đều rất chậm rãi và cẩn thận.
- Mạt Mạt, ba năm qua, em có từng nhớ đến anh không? Dù chỉ trong một khoảnh khắc.
Người đàn ông bất chợt cất giọng bên tai.
Nghe hắn hỏi vậy, Lãnh Di Mạt thực sự muốn òa khóc thật lớn, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống bằng cách cắn môi thật chặt.
Không nghe cô trả lời, mà thật lòng thì Tả Bân cũng không mong là cô sẽ trả lời.
Hắn vẫn chăm chú sửa lại khóa váy cho cô, nhẹ nhàng và bình lặng nói tiếp.
- Mạt Mạt, ngày đó sau khi em mất tích, anh đã tìm em khắp nơi, nhưng dù anh tìm thế nào cũng không thể tìm được em.
Anh không tin lời bọn họ nói là em đã chết.
Lúc đó anh chỉ có một ước nguyện duy nhất chính là cho dù em đang ở đâu thì cũng phải sống thật tốt.
Nếu có thể thì quên anh đi để sống thật hạnh phúc.
Nhưng khi gặp lại em, anh lại không còn dũng khí buông bỏ nữa.
Anh lại ích kỷ, không thể chấp nhận được việc em ở bên cạnh Ngôn Dực và giả vờ như không biết anh.
Lồng ngực của Lãnh Di Mạt rung lên bần bật, cơ hồ sắp nổ tung đến nơi rồi.
Môi dưới bị cắn chặt mà tụ máu lại