Hôm qua sau khi từ chỗ của Tả Bân về nhà, Lãnh Di Mạt vẫn không ngừng nghĩ về những gì hắn đã nói với mình, cả đêm không chợp mắt mà hôm nay còn đến quán bar uống rượu suốt buổi tối rồi.
Trên bàn toàn là chai rỗng xếp chồng lộn xộn, chai đứng, chai nằm lăn lóc.
Cô gái ngồi trước bàn đã uống không ít rượu, tinh thần không còn tỉnh táo lắm nhưng vẫn không ngừng gọi phục vụ mang thêm rượu lên.
- Phục vụ.
Rượu...cho thêm hai chai nữa.....
Có lẽ là vì gọi mãi mà không thấy phục vụ mang rượu lên nên Lãnh Di Mạt bắt đầu cáu kỉnh và quay sang phàn nàn, đến hơi thở cũng nặng nề và còn có tiếng ậm ừ phát ra từ cổ họng của kẻ say rượu nữa.
- Này, tôi gọi anh không nghe thấy sao?
Chẳng biết lúc này cô đang say hay tỉnh nữa, nhưng không còn vung tay vung chân làm loạn như nãy giờ, ngược lại là đang vô cùng yên lặng và còn rất nghiêm túc mà nhìn người đàn ông trước mặt, giống như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt mới tìm được mẹ vậy.
- Tả Bân? Ha ha! Tôi đúng là say thật rồi, sao lại có ảo giác chứ? Nhưng mà ảo giác này lại thật quá đi mất....
Lúc nhận được tin báo từ thuộc hạ mình cử đi theo bảo vệ Lãnh Di Mạt thì Tả Bân liền bỏ hết công việc để chạy đến đây tìm cô.
Nha đầu này sao tự dưng lại ngồi đây uống say thành như vậy rồi.
Hắn đứng bên cạnh cô, nhìn mấy cái chai rỗng một mình cô uống hết thì không khỏi nhíu mày không hài lòng, còn tự tay giật lấy chai rượu duy nhất còn sót lại của cô để qua một bên.
- Mạt Mạt, đừng uống nữa, em say rồi.
Đi thôi, anh đưa em về.
Hắn cất giọng trầm thấp cảnh cáo, vừa nói vừa cầm áo khoác và túi xách của cô lên, còn thiếu bước cuối cùng là trực tiếp bế cô ra khỏi ghế thôi.
Nhưng Lãnh Di Mạt lại rất cứng đầu không chịu hợp tác, hai tay vùng vẫy thể hiện thái độ khó chịu.
- Ây, bỏ tôi ra, tôi còn muốn uống.
Tả Bân, anh mau ngồi xuống đây đi, mau ngồi xuống đi.
Cái giọng say rượu đó vừa biếng nhác vừa ương ngạnh, Tả Bân cũng không đành lòng ép cô nên mới tạm thời chiều theo ý cô là ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lãnh Di Mạt phồng má giận dỗi khi cầm hết mấy chai rượu lên lắc lắc đều không còn giọt nào.
- Tả Bân, anh giấu rượu của tôi đâu rồi? Anh mau bảo bọn họ đem rượu ra cho tôi! Mang rượu ra cho tôi.
Tả Bân lắc đầu thở dài, cứ thấy cô muốn tìm rượu thì lại kéo tay của cô lại.
- Mạt Mạt, em say rồi, đừng uống nữa.
Bị hắn ngăn cản và còn không ngừng càu nhàu bên tai nên Lãnh Di Mạt càng khó chịu hơn, lập tức phản bác lại.
- Tôi không say.
Anh đến đây không phải để uống cùng tôi sao? Vậy mau uống cùng tôi đi! Nào, mau cạn với tôi nào.
Không có rượu nữa, và hình như Lãnh Di Mạt cũng mệt rồi nên không muốn đòi nữa, cô khoanh tay lại trên bàn để gối đầu nằm xuống.
Tả Bân cũng vừa đúng lúc dùng tay mình đỡ lại đầu của cô để không bị va vào bàn, cũng vì vậy mà tay của hắn đã bị cô túm chặt không buông.
Trong tư thế gần gũi này, Lãnh Di Mạt vừa vặn quay mặt nhìn sang Tả Bân trong khi hắn thì ngồi còn cô thì nằm xuống mặt bàn.
- Tả Bân, anh thật sự là Tả Bân sao?
Một tay của cô đã ôm chặt cánh tay của Tả Bân nên chỉ có một tay tự do để đưa lên chạm vào mặt của hắn, còn nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét quen thuộc.
Tả Bân cũng không thể thoát khỏi được sự cám dỗ ngay trước mắt, đặt tay mình áp vào mu bàn tay nhỏ nhắn của cô đang sờ trên mặt mình.
- Mạt Mạt, là anh đây.
Sau khi nghe hắn nói xong, Lãnh Di Mạt lại mỉm cười rất thích thú, nhưng một giây sau đôi mắt đã ngấn lệ.
- Tả Bân, tôi đã gạt anh đấy.
Ba năm qua tôi sống không tốt chút nào, một chút cũng không.
Đêm nào trong mơ tôi cũng nhìn thấy anh, tôi thấy anh bị thương, thấy tang lễ của anh, thấy di ảnh của anh.
Cơn ác mộng đó cứ lặp đi lặp lại suốt ba năm rồi, dày vò tôi đến mức phát điên.
Tả Bân rất chuyên tâm nghe cô nói.
Hắn lại bất chợt hỏi thử, cũng như đang tự cười nhạo mình.
- Không phải em luôn muốn giết anh sao? Nhìn thấy anh chết lẽ ra em nên vui mới phải.
Hắn vừa hỏi xong thì nước mắt của Lãnh Di Mạt càng rơi xuống nhiều hơn.
Cô đang nằm rất yên tĩnh lại đột nhiên ngồi dậy, vừa khóc vừa nhìn hắn và lắc đầu phủ nhận hết.
- Tôi không biết.
Tôi không biết phải làm thế nào nữa.
Tôi không thể không giết anh.
Nhưng giết anh rồi, tôi cũng không muốn sống nữa.
Tả Bân, anh nói có phải tôi bị bệnh rồi không? Tôi, hôm đó ở trên cầu, tôi đã nghĩ mình cứ thế chết đi cũng được, dù sao anh cũng không còn nữa....
Nghe những lời mà cô nói, toàn thân Tả Bân liền run nhẹ, nhìn cô không dời mắt.
- Đồ ngốc, em phải sống thật tốt vào chứ.
Anh phải làm gì cho em đây? Anh phải làm gì mới khiến em thấy thoải mái hơn?
...
Suốt đường đi, Lãnh Di Mạt lại ôm chặt Tả Bân