Lãnh Di Mạt kiên định nhìn anh ta, lời nói còn chắc chắn hơn cả đinh đóng cột.
- Nhưng trái tim của tôi sẽ không lừa tôi.
Cô dừng lại một lúc, sau đó mới nói tiếp.
- Ngôn Dực, tôi rất cảm ơn anh đã vì tôi làm rất nhiều chuyện.
Nhưng tôi tuyệt đối không để cho anh làm hại đến chú Bân.
Có vẻ Ngôn Dực đã hiểu ý tứ trong lời nói của cô nhưng vẫn giả vờ như không biết gì để hỏi ngược lại.
- Em nói anh làm hại anh ta? Mạt Mạt, em yêu anh ta đến mức tự suy diễn rồi à?
Nếu đã không tự thừa nhận thì Lãnh Di Mạt buộc phải giúp anh ta nhớ ra thôi.
Cô vô cùng bình tĩnh mà nhìn anh ta, nhắc lại chuyện đã xảy ra.
- Anh vì muốn lấy định vị trong sợi dây chuyền thạch anh tím nên đã phái thuộc hạ truy sát chú Bân? Sau khi lấy được định vị thì anh đem sợi dây chuyền đến công ty đấu giá để vứt đi.
Tôi nói vậy đúng chứ?
Nghe cô nhắc lại rất rõ ràng sự việc này, Ngôn Dực lại cười vang thành tiếng.
Hừ lạnh một cái rồi nói ngược lại.
- Vậy nên đây là lí do mà em đồng ý ra ngoài với anh? Em muốn thay người đàn ông của em hỏi tội anh?
Ánh mắt của Lãnh Di Mạt vẫn kiên định như cũ, còn có vài phần xa cách nữa.
- Anh làm vậy còn không phải vì giúp em trốn anh ta sao? Mạt Mạt, lúc em muốn trốn anh ta thì em rất biết cách đổi đãi với anh.
Đến khi em không cần trốn anh ta nữa thì em liền quay lưng bỏ đi, coi anh như đã hết giá trị lợi dụng.
Em khiến anh cảm động thật đấy.
Lời chỉ trích của anh ta không hoàn toàn là sai, nhưng Lãnh Di Mạt cũng không hề chịu nhún nhường.
- Cho dù là trước kia tôi từng muốn chạy trốn nhưng tôi chưa từng bảo anh làm hại chú Bân.
Có phải giết chú ấy thì thì cũng là tôi tự làm, ngoài tôi ra thì tôi không cho phép bất kỳ ai đụng đến người của tôi.
Ngôn Dực, giữa tôi và anh cho dù không phải anh em thì cũng không thể tiến thêm một bước đâu, cho nên tôi vẫn là lặp lại câu nói đó, hy vọng anh đừng hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta nữa.
Lí do duy nhất để chúng ta có thể gặp nhau hiện giờ chỉ còn có chuyện của mẹ thôi.
Cô nói một mạch dài xong thì định quay lưng bỏ đi, nhưng Ngôn Dực lại nói thêm mấy câu.
- Vậy anh cũng nói rõ với em.
Anh chưa từng xem em là em gái, từ trước đến giờ anh đối với em thế nào thì sau này anh cũng sẽ đối với em như vậy.
Lãnh Di Mạt càng nghe càng không thể nào chấp nhận nổi, quay đầu lại nói rõ ràng lần cuối cùng.
- Ngôn Dực, rốt cuộc phải như thế nào thì anh mới chịu tỉnh táo lại đây? Chúng ta là anh em cùng một mẹ đấy.
Anh có thể đừng bất chấp như vậy nữa được không?
Ngôn Dực đi lên trước mặt cô, vừa chặn cô lại vừa nói thêm, còn nhếch môi cười châm chọc.
- Em kiên quyết không chấp nhận anh như vậy chẳng phải luôn có Tả Bân kẹt ở giữa à? Nếu anh ta biến mất thì có phải em sẽ chấp nhận tình cảm của anh không?
Lãnh Di Mạt vừa nghe anh ta nói vậy thì đã không nhịn được phẫn nộ, cao giọng quát một tiếng.
- Nếu chú Bân chết thì tôi cũng không muốn sống nữa.
- Ngôn Dực, tôi và anh là không thể.
Anh đừng ép tôi nữa được không?
Nghe đáp án của cô đã rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng Ngôn Dực vẫn không thể nào chấp nhận được, càng không thể chịu thua Tả Bân được.
- Anh với em không được? Vậy em và Tả Bân thì được sao? Em nói chúng ta không thể vì sợ tội loạn luận nhưng lại có thể ở bên cạnh kẻ thù đã giết cha em?
- Ngôn Dực, tất cả những gì cần nói, tôi đều đã nói hết với anh rồi.
Khi nào anh bình tĩnh và suy nghĩ kỹ rồi thì thì chúng ta hẵng gặp nhau.
Lãnh Di Mạt không còn lời nào có thể nói với anh ta nữa.
Không phải là Ngôn Dực không hiểu mà chính là anh ta đang không muốn hiểu mà thôi.
Cô quay đầu đi, nhưng lúc này cô lại bị chặn lại lần nữa, chỉ là lần này không phải là Ngôn Dực nữa mà là nhân viên của khu vui chơi này.
Nữ nhân viên đem một bó hoa hồng đỏ đi tới và đưa cho cô, mỉm cười lịch thiệp nói một câu chúc mừng nữa.
Ngơ ngác nhận lấy bó hoa mà Lãnh Di Mạt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp phản ứng với tiết tấu này thì ở phía trước, một nhóm người tây trang đen đứng ghép thành tên phiên âm của cô, còn có một nhóm nhân viên nhân viên nữ cầm theo từng bó hoa giống nhau đứng xếp thành hình trái tim rất lớn.
Sau khi có hiệu lệnh thì lần lượt thả băng rôn và pháo cánh hoa, pháo giấy xuống.
Những người khách đi qua cũng đã đứng vòng lại xung quanh quanh để làm khán giả cổ vũ.
Dòng chữ trên băng rôn in rất rõ ràng, còn mang tính thẩm mỹ phù hợp với hoàn cảnh này nữa “Mạt Mạt, gả cho anh nhé?”
Khi nhìn thấy câu chữ trên băng rôn, Lãnh Di Mạt càng không thể tránh khỏi ngơ ngác, liên tục xoay người để tìm kiếm hết mọi phía.
Cô còn tưởng là mình đang nằm mơ nữa, đây không phải là Tả Bân chuẩn bị cho cô chứ? Nhưng sao hắn có thể làm được ở đây? Không phải hắn vẫn còn hôn mê trên giường sao?
- Mạt Mạt, gả cho anh nhé?
Lãnh Di Mạt xoay ba vòng bốn lượt