Lãnh Di Mạt và Tả Bân cùng trở về bệnh viện để làm thủ tục xuất viện, trở về Thượng Hải.
Hai người nắm tay nhau công khai đi qua biết bao nhiêu người.
Lãnh Di Mạt không ngừng ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương mà Tả Bân đeo trên ngón áp út của mình, liên tục xòe năm ngón ra phía trước, làm đủ mọi động tác chỉ để tự khoe với chính mình.
Nụ cười trên môi không một giây nào là chịu ngớt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía người đàn ông ở ngay bên cạnh, nụ cười càng thêm rạng rỡ và tươi tắn.
Cứ là nhìn thấy cô vui như vậy thì Tả Bân cũng đã cảm nhận được sự hạnh phúc từ tận nơi sâu nhất của trái tim.
Ánh mắt mà hắn dành cho cô luôn dịu dàng và trìu mến như vậy, bàn tay nắm chặt tay cô, như sợ rằng cô sẽ chạy mất vậy, còn một tay khác thì thỉnh thoảng lại xoa xoa đầu của cô.
Hai người vui vẻ đi vào trong phòng bệnh thì Ryan đã ngồi chờ sẵn.
Chuyện Tả Bân cầu hôn Lãnh Di Mạt công khai như vậy đương nhiên là đến tai anh ta rất nhanh nên mới đặc biệt đến đây để thông báo một chuyện cực kỳ quan trọng.
- Chú Ryan, chú đến thăm chú Bân sao? Chú ấy vừa tỉnh lại rồi.
Chú xem, vừa tỉnh lại đã chạy ra ngoài rồi đây này.
Lãnh Di Mạt không biết chuyện gì nên khi nhìn thấy Ryan trong phòng bệnh của Tả Bân thì chỉ nghĩ là anh ta đến để tìm Tả Bân nhưng vì Tả Bân vừa tỉnh lại đã đi ra ngoài.
Biểu cảm lẫn giọng điệu của cô đều thể hiện sự vui mừng, hớn hở khi tưởng rằng Tả Bân đúng là vừa mới tỉnh lại thôi.
Và đây cũng chính là lí do mà Ryan đến đây.
Nhìn qua ánh mắt cảnh cáo của Tả Bân, anh ta không những không dè dặt mà có vẻ càng tự tin hơn nữa, bật cười thành tiếng mà nói với Lãnh Di Mạt, hoàn toàn ngó lơ cả Tả Bân.
- Mạt Mạt, cháu không biết sao? Chú Bân của cháu đâu phải hôm nay mới tỉnh lại đâu chứ.
Sao cháu không thử nghĩ xem, nếu đúng là mới tỉnh lại thì sao trông cậu ta lại phấn chấn và lành lặn như vậy.
Còn có thể chuẩn bị cho cháu một màn tỏ tình rất kỳ công và chu đáo.
Đây chính là đã tỉnh lại từ lâu rồi.
Nghe Ryan nói ra những điều này, Lãnh Di Mạt như sực nhận ra mình đã bỏ qua rất nhiều chi tiết đáng nghi.
Nếu nghĩ lại thì hoàn toàn phù hợp, tại sao Tả Bân xuất hiện trước mặt cô lại không giống như mới bước xuống giường bệnh, hơn nữa còn chuẩn bị rất nhanh màn tỏ tình như vừa rồi.
Chẳng lẽ hắn đúng là đã tỉnh lại từ lâu rồi? Chỉ là vẫn luôn giấu cô?
Trong lúc Lãnh Di Mạt còn đang tự suy ngẫm những lời cáo buộc của Ryan thì Tả Bân lại liên tục trừng mắt cảnh cáo hướng về phía anh ta, khẩu hình miệng như đang muốn hỏi rốt cuộc mục đích của Ryan là gì, sao lại đột nhiên bán đứng hắn như vậy.
Ấy vậy mà thái độ của Ryan lại càng hống hách và kênh kiệu hơn, vì anh ta sắp được xem một cảnh vợ chồng cãi nhau mà.
Và đúng lúc này thì Lãnh Di Mạt đã quay đầu sang để hỏi tội Tả Bân.
- Chú nói đi, những gì chú Ryan vừa nói có phải thật không?
Gương mặt Tả Bân lúc này giống như đang bị treo trên một cây lớn đầy kiến lửa, không dám nhúc nhích, chỉ sợ nói sai nữa thì đúng thật là chết chắc, nhưng cũng không thể cứ im lặng, vì thể nào cũng sẽ không thoát được.
- Mạt Mạt, thực ra là.....
- Tớ khuyên cậu lúc này thì nên thành thật vào một chút.
Nếu không thì sẽ chết rất khó coi đó.
Tả Bân còn chưa nói được một câu trọn vẹn thì Ryan đã chen ngang, cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Khiến cho thái độ của Lãnh Di Mạt càng gay gắt hơn nữa, nhất quyết phải ép hắn chịu thừa nhận mới thôi.
- Bây giờ chú chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi.
Những gì chú Ryan vừa nói đúng hay không?
Biết không thể tiếp tục gạt cô nữa, nên Tả Bân chỉ có thể nghe theo thôi.
Hắn gật đầu một cái, lo lắng nhìn theo ánh mắt đang rất phẫn nộ của cô.
Lãnh Di Mạt khi biết được đây chính là sự thật thì tức đến không thở nổi, tiếp tục hỏi thêm một câu nữa.
- Cho nên anh đã tiếp tục giả hôn mê để em ngồi bên cạnh nói chuyện một mình như một con ngốc à?
Câu này thì Tả Bân thực sự cũng không biết nên nói thế nào.
Hắn vừa thừa nhận nhưng vẫn không thể không biện minh.
- Mạt Mạt, không phải như vậy.
Em nghe anh nói đã.
Đúng là anh đã tỉnh lại và không để em biết.
Nhưng anh không phải cố ý muốn gạt em, chỉ là có vài lí do nên anh buộc phải làm vậy.
Mạt Mạt, em tin anh được không?
Lãnh Di Mạt nghiến răng nghiến lợi nhìn tên đàn ông đứng trước mặt mình, thở hồng hộc vì cơn giận trong người sắp thiêu cháy cả người.
Cô vừa mắng vừa muốn tháo nhẫn trả lại cho hắn.
- Được lắm lão già này.
Chú lại dám gạt em lâu như vậy! Trả lại cho chú, em không cần nữa!
Thấy cô định tháo nhẫn ra thì Tả Bân đã sợ đến luống cuống cả tay chân, vội vàng giữ chặt tay của cô lại, dùng đủ mọi lời ngon ngọt để xoa dịu cô.
- Mạt Mạt, đừng mà, đừng có tháo ra.
Em muốn đánh anh hay mắng anh cũng được, nhưng nhẫn đeo rồi thì em không nên tháo ra đâu.
Bị hắn nắm chặt tay và ôm chặt như vậy, Lãnh Di Mạt cũng buộc phải bình tĩnh