Ông quản gia đứng ở một bên kiên nhãn chờ nói: “Không sao cả.
Tâm địa của cô chủ Tô rất hiền lành, đoán chừng muốn hỏi cho rõ ràng thì mới an tâm.
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Đều đã xử lý tốt rồi sao?”
“ừ”
“Vậy được rồi, ông quản gia dẫn chị gái này đi thôi, nhớ nhất định phải dàn xếp ổn thoả, Lệ Kiên chắc chắn sẽ nhớ kỹ món thù này, còn có cô Trần kia, nếu như sau đó tìm đến gây phiền phức thì sẽ ảnh hưởng đến chị gái còn đang mang thai này”
Ông quản gia gật đầu nói: “Cô chủ Tô yên tâm, nơi ở của cô gái này sẽ được giữ bí mật đối với Lệ Kiên và cô Trần: “Vậy là tốt rồi, ông quản gia nhớ mua cho chị gái này một ít thuốc bôi ngoài da, mặt cô ấy đều bị sưng lên rồi”
“Được, tôi đã nhớ kỹ”
Ông quản gia mang theo người phụ nữ đi khỏi.
Tâm tình của người phụ nữ trên suốt đường đi đều rất phức tạp.
Mặc dù trên đời này có người đàn ông ghê tởm cặn bã như Lệ Kiên nhưng vẫn còn có những người đàn ông chính nghĩa như Lệ Minh Viễn, cũng còn có nhưng người đàn ông rõ lí lẽ như ông cụ Lệ vậy.
Càng có người giống với cô gái kia, vô cùng thiện lương ấm áp lòng người như thế.
Xem ra cũng không phải là quá tệ không phải sao.
Đời người vốn nên như vậy, có tốt có xấu.
Hơn nữa còn đứa bé ở trong bụng trong tương lai thật ra là có thể trông đợi được.
Mọi người đều tản đi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn dường như không có ý định lập tức rời đi.
Anh đi đến bên người Tô Noãn Tâm ngồi xuống, trực tiếp ôm người ngồi trên đùi của mình ngay ngắn.
Toàn thân Tô Noãn Tâm không khỏi cứng đờ nói: “Chú, chú muốn làm gì?”
Trời ạ, chú không phải là muốn ngay ở đây, đối với cô.
Liền nghe Lệ Minh Viễn nói: “Suy nghĩ lung tung cái gì.
Chỉ là muốn thành tâm thành ý nói lời xin lỗi với em”
“A? Chú lại không làm sai cái gì, tại sao phải xin lỗi em chứ”
“Anh cam đoan sẽ không có