Vốn dĩ lúc đầu cũng chính là của một mình cô.
Lệ Minh Viễn chưa hề nghĩ tới đời này của mình còn sẽ có người khác.
Trọn ánh mắt, trọn trái tim, thậm chí trọn cả thế giới, cũng chỉ có mình cô.
Tô Noãn Tâm vui vẻ ôm cổ anh hôn trên mặt anh một cái.
“Chú thật tốt!”
Lệ Minh Viễn cũng nhịn không được, trực tiếp gần quan được ban lộc hôn lên môi của cô.
“Ưm”
Trời đất ơi.
Biết ngay không thể ôm hôn loạn được.
Nếu như chú giải quyết cô ngay tại chỗ này thì nên làm sao đây.
Đây đang là ở bên ngoài đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tới!
Quả nhiên không bao lâu sau đã có người đến gõ cửa nói: “Trong phòng nghỉ còn có người sao?”
Tô Noãn Tâm vội vàng nhảy xuống từ trên thân Lệ Minh Viễn.
“Có.
Có người!”
Người bên ngoài không khỏi sững sờ, lập tức nói: “Quấy rầy rồi, hai vị tiếp tục đi, một lát nữa chúng tôi quay lại quét dọn vệ sinh sau”
Tô Noãn Tâm mặt đỏ tới mang tai nói: “Không cần.
Chúng tôi đi ngay bây giờ đây.”
Lệ Minh Viễn nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ hoảng hốt gấp gáp, bật cười nói: “Khẩn trương cái gì? Bọn họ lại không biết gì”
“Chú làm như hiện tại mọi người đều bị đần vậy.
Người ta sẽ đoán được đó.”
“Vậy sao”
Người khác thậm chí cũng không biết bên trong là một người hay là hai người, làm sao có thể đoán được? Cô nhóc này tuyệt đối là điển hình của việc có tật giật mình.
“Chú, chúng ta đi nhanh lên đi”
“Ừ, buổi chiều về lại nhà cũ”
“Hả? Phải quay về nhà cũ sao?”
“Ừ.
Ngày mai