Lệ Minh Thành cười khổ nói: “Anh cả trước đó rất chán ghét em.
Một nửa ánh mắt cũng không chịu liếc em”
Kỷ Hoài An biểu lộ một mặt kinh ngạc nói: “Tại sao vậy?”
Lệ Minh Thành cảm giác là một người rất không tệ.
Lệ Minh Viễn vì sao lại chán ghét cậu như vậy.
“Bởi vì anh cả không có mẹ, khi còn bé, thời điểm em vẫn chưa hiểu chuyện, lại cùng anh cả khoe khoang về mẹ em cho nên bị anh cả ghi hận: Lệ Minh Nguyệt cùng Lệ Minh Ngọc nhao nhao buồn cười nói: “Lại là bởi vì cái này.
Phụt, may mà em với anh em khi còn bé chưa từng làm như vậy”
Tô Noãn Tâm đã biết được nội tình, cười nhạt nói: “Đều đã qua rồi.
Hiện tại cũng rất tốt là được rồi, nếu như thích loại cảm giác này thì cố gắng tiếp tục giữ vững thôi”
Ba người nhao nhao gật đầu nói: “Chị dâu nhỏ yên tâm, bọn em sẽ như vậy, khó khăn lắm mới thấy được anh cả trở nên thấu hiểu tình người như thế, bọn em chắc chắn sẽ nỗ lực bảo vệ”
“Đúng vậy, ai cũng không muốn trở lại lúc ban đầu”
“Hiện tại không có bố mẹ ở bên người, cảm giác thời gian trôi qua lại rất nhẹ nhàng, ông nội cũng không quản chúng ta thế nào, chỉ cần không gây chuyện thì vạn sự đại cát”
Kỷ Hoài An cười nói: “Em rất thích gia đình mọi người, từ tận đáy lòng, sau này, xin hãy cho em nhiều lời khuyên!”
Lệ Minh Thành nghe vậy cười lên nhìn qua trông rất vui vẻ.
Kỷ Hoài An là một cô gái càng ở chung, càng cảm thấy rất dễ chịu rất nhẹ nhàng.
Lệ Minh Nguyệt ha ha cười nói: “Chị dâu hai yên tâm đi, anh hai em mặc dù là người hơi trầm lặng một chút, nhưng vẫn rất biết quan tâm người khác”
Kỷ Hoài An cười híp mắt nói: “Trầm lặng sao? Chị không cảm thấy gì cả.
Chị cảm thấy như vậy rất tốt, cảm ơn nhà họ nhà họ Lệ cùng Lệ Minh Viễn đã thành toàn cho bọn chị, phụt, lời nói này có phải quá thiếu thận trọng rồi hay không, Noãn Tâm, em lại học theo chị