Nhìn chữ viết, có lẽ là chữ viết của chú khi còn rất nhỏ, đại khái mới mấy tuổi… Nhìn như giun nhưng vẫn đọc hiểu.
“Tại sao bà ấy lại… không cần Minh Viễn, còn thay đổi cả dung mạo… rõ ràng là bà ấy… con mắt giống y hệt như mẹ, nhưng cái tên lại khác mẹ….
“Ông nội nói… Thím hai mang thai… hóa ra bà ấy không muốn làm mẹ mình, mà muốn đi làm mẹ người khác…”
“Mẹ Văn đã làm sai chuyện gì? Tại sao mẹ lại không quan tâm tới mình?
“Minh Viễn… cũng rất muốn có mẹ, các em trai em gái khác đều có mẹ… Tại sao bọn họ có mà mình lại không có?”
“Mẹ… Minh Viễn cũng muốn ôm mẹ ngủ….
Tô Noãn Tâm xem mà hốc mắt đỏ lên.
Mũi cảm thấy chua xót… Nhịn không được che miệng khóc thành tiếng.
Lệ Minh Viễn đang nhìn điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít.
Anh không khỏi ngước mắt nhìn về phía Tô Noãn Tâm, chỉ thấy thấy con nhóc Vẻ mặt Lệ Minh Viễn lập tức thay đổi, anh bỗng nhiên đứng dậy đi tới giật lấy quyển nhật ký.
“Tô Noãn Tâm! Ai cho phép em động chạm lung tung vào đồ của anh?
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Tâm bị Lệ Minh Viễn dùng giọng điệu như vầy quát.
Trong lúc nhất thời cô cũng bị dọa sợ.
Cô yên lặng ngồi xổm ở đó, hai con mắt rưng rưng nhìn anh… bị dọa đến không nói ra lời.
Lệ Minh Viễn nhìn cặp mắt ngập nước kia… lập tức có chút ảo não, giống như là anh quát quá lớn rồi.
Anh hít sâu một hơi, ôm lấy cô đặt lên chân mình.
Nhưng trong lúc nhất thời thì lại không biết nói cái gì.
Anh cứ ôm cô như vậy… càng ôm càng chặt.
Tô Noãn Tâm trở tay ôm lấy eo của anh, ở trong ngực anh khóc rống không thành tiếng.
Cô chỉ cảm thấy… lượng tin tức này