Lý Mạnh rất im lặng nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi được chứng … Khiên tôi khó xử, có thể khiến ngài ấy vui vẻ sao?”
“Ha ha ha ha ha…… Làm sao anh biết không thể, chắc chắn trong lòng chú nhà tôi cũng cảm thấy chơi rất là vui”
kiết Lý Mạnh bị chọc giận quá mà cười lên.
Cô Tô cũng thuộc dạng xem trò vui không sợ lớn chuyện.
Tô Noãn Tâm tức giận: “Chúng tôi đều đang cố hết tâm tư vì ai hả? Nếu đã có người mình thích thì chắc chắn phải chiếm về tay, mang về nhà sinh sống! Nếu như bị người khác cướp đi mất, Thư ký Lý, sau này anh muốn khóc cũng không đất mà khóc”
“Tôi nhìn chăm chằm, ai dám cướp?”
“Anh nhìn chằm chằm ở công ty thì có tác dụng gì? Lúc cô ấy tan làm về nhà làm gì anh có biết không?”
“Ai nói không biết…… Cô ấy ở ký túc xá công nhân viên của công ty, tôi cũng ở ký túc xá công nhân viên của công ty, tôi ở cạnh phòng cô ấy!”
“Phụt! Thật sao!”
“Ừ, nhưng mà cô ấy không biết chuyện này…… Cô ấy là trạch nữ điển hình, sau khi trở về ký túc xá xong thì gần như không ra ngoài…… Ngoại trừ ra ngoài lấy đồ ăn thì gần như không ra khỏi cửa”
“Cho nên phải cướp về tay càng sớm càng tốt nha, sau này yêu đương thuận tiện biết bao nhiêu, ở cạnh nhau….
Có thể làm cửa thông luôn”
Lý Mạnh cười khổ nói: “Chuyện tới nước này tôi cũng không giấu Cô Tô…… Tôi có chứng sợ bị từ chối…… Lúc lên đại học, tôi có thích một đàn chị hơn ba năm, mãi đến lúc tốt nghiệp, tôi mới dám đi tỏ tìn| Nhưng người ta từ chối tôi”
“Khi đó tâm trạng của tôi thật là…… Tôi chỉ sợ đời này sẽ không dám thổ lộ với bất kỳ ai, bởi vì sợ lại lần nữa nếm trải cái cảm giác tuyệt vọng khi bị từ chối”
“Tại