Nhưng.
Yêu cầu của Tổng giám đốc thật sự quá hà khắc rồi.
Anh ta phải làm sao để xác nhận mối quan hệ yêu đương? Đến bây giờ anh ta còn không biết trong lòng trợ lý Lâm có suy nghĩ về anh ta.
Sẽ tiếp nhận anh ta sao?
Quả nhiên tiền trên đời này, không dễ kiếm như vậy.
Tô Noãn Tâm lại vỗ ngực một cái bảo đảm nói: “Không có vấn đề, chú, chính là chú nói đó! Không cho phép nuốt lời.”
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Tất nhiên”
Sau đó anh đi đến phòng giải khát ở bên cạnh lấy nước.
Sau khi trở về, còn cầm cho Tô Noãn Tâm một cốc nước trái cây.
‘Tô Noãn Tâm nhận lấy, cười híp mắt nói: “Cảm ơn chú”
“Nói nhiều, uống ngụm cho nguội họng”
Tô Noãn Tâm làm mặt quỷ với anh nói nói: “Lại chê em nói nhiều, nói nhiều cũng không phải nói với chú, chú thị Lệ Minh Viễn không để ý tới cô, cầm chén trà trở về văn phòng.
Tô Noãn Tâm không nhịn được hỏi: “Tâng ba mươi sáu này thật yên tĩnh! Chỉ có hai người đàn ông các anh”
Lý Mạnh cười nhạt nói: “Trước kia còn có một thư ký trợ lý… Là nữ, bởi vì thầm mến tổng giám đốc, thổ lộ với tổng giám đốc cho nên bị tổng giám đốc sa thải”
“Phụt…… Chú thật là độc ác.”
Đường đường là tổng giám đốc mà bên cạnh không có lấy nổi một người bưng trà rót nước.
Đáng đời chú.
“Suyt…… Nói nhỏ một chút, tổng giám đốc là người dễ mang thù, dù sao ngài ấy thủ thân như ngọc như vậy, cuối cùng người được lợi chính là cô Tô cô, cô nói loại lời như cậy, tổng giám đốc sẽ mang thù đó.”
“Còn lâu tôi mới sợ chú.” Tô Noãn Tâm nhấp một ngụm nước trái cây, là ấm, không phải lạnh.
Cô với Lý Mạnh lại càm ràm với nhau vài câu, chớp mắt đã đến trưa.
Tô Noãn Tâm nhận điện thoại của Thím Lý, vô cùng vui mừng đi xuống dưới tầng đón người.
Thím Lý chưa từng tới công ty, đoán chừng sẽ không quen.
Hơn nữa trong tay còn cơm trưa của cầm sáu người nữa, nhất định la phải xuống dưới giúp đỡ.
Quả nhiên Thím Lý cũng là người sợ người lạ, bình thường chưa từng tới loại công ty lớn như này, chỉ dám đứng bên ngoài không dám đi vào.
Lúc Tô Noãn Tâm xuống dưới thì thấy trong tay bà ấy đang xách hai hộp cơm to bự, đều được bọc hẳn hoi, đang lo lắng đứng ở đó.
Sau khi nhìn thấy Tô Noãn Tâm, khóe miệng bà ấy mới lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Noãn Tâm”
“Thím Lý tới rồi!”
“Đồ ăn làm xong hết rồi, thím còn làm thêm