“Chúc mừng cô hoàn thành bộ phim thuận “Ha ha, cảm ơn… vẫn là nhờ phúc của Noãn Tâm cô! Nếu không thì trước khi mặt tôi lành làm sao có thể được quay phim, hơn nữa còn là một bộ phim lớn chứ”
“Đó là những gì cô nên có, đúng rồi, Quý Quân có đến đón cô không?”
Vừa nhắc tới Quân Quân là Quân Quân tới.
Không chỉ tới mà còn mang theo cơm trưa cho mọi người.
Nhìn qua chính là cơm trưa do nhà hàng cao cấp làm.
Ngược lại rất biết suy nghĩ cho Hứa Bảo Châu.
“Đặt ở đây! Mọi người cùng đến ăn cơm trưa đi, mọi người vất vả tồi: Ông Ngô thấy vậy thì nhíu mày cười ha hả nói: “Thằng nhóc cậu không tệ, còn biết tăng thể diện cho bạn gái mình”
“Ông Ngô quá kehn…”
“Vậy thì cùng đến chúc mừng đoàn làm phim hoàn thành bộ phim!
Nào, cùng uống một chén”
Một vài diễn viên lập tức tụ tập reo hò.
Quân Quân biết thân phận của ông Ngô, cho nên khi chuẩn bị cơm trưa đều là những thứ cao cấp.
Sau khi các diễn viên quay phim xong, rốt cuộc không cần lo lắng mình ăn sẽ bị mập, cảm giác trước ống kính không tốt sẽ bị ông Ngô mắng.
Minh Dao đi theo Nhiếp Hạo, bưng bát lấy không ít đồ ăn, sau đó ngồi xổm trên mặt đất ăn.
Nhìn hai người hơi giống hai bố con.
Hứa Bảo Châu bê cho hai người cái ghế, nói: Vua màn ảnh Nhiếp, Minh Dao, hai người ngồi đi”
Hai người không khách khí, từ ngồi xổm ăn biến thành ngồi ăn.
“Cảm ơn chị gái, trước đó em bị mặt chị hù dọa, không dám nói chuyện với chị, sau này mới biết mặt chị bị thương là vì đàn chị của em, cho nên không sợ nữa… Chị gái là một người tốt: Hứa Bảo Châu không biết người trước mắt này là con riêng của Lục Viễn Phương, cười híp mắt nói: