“Anh có từng nghĩ tới sau này Kỷ vân Như ly hôn với Lục Viễn Phương, rồi đến với anh?”
Nhiếp Hạo lắc đầu nói: “Hoàn toàn không hy vọng quá xa với, cho dù không phải Lục Viễn Phương thì cũng sẽ là một con cháu nhà giàu khác thôi…”
ở trong mắt Kỷ Vân Như, anh cùng lắm cũng chỉ là một con chó mà thôi.
Từ trước đến giờ Nhiếp Hạo đều tự biết rõ.
Cho nên không có hy vọng quá xa vời mấy thứ kia.
“Ăn đi, ăn xong chúng ta về nhài”
“Vậy Nhiếp Hạo thì sao?”
“Đương nhiên là Nhiếp Hạo về nhà của mình rồi!”
“Nhưng Nhiếp Hạo không có nhà… Nhà của anh ta đã bán rồi cũng đưa hết cho Kỷ Vân Như rồi”
“Wãi lìn… Vua màn ảnh Nhiếp, thế mà anh còn có thể làm được đến tận mức này?” Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói.
Nhiếp Hạo nhíu mày: “Không được sao?”
Minh Dao không phục tố cáo anh ta: “Anh ta chính là nô lệ mà Kỷ Vân Như nuôi! Sinh ra chính là để phục vụ cho Kỷ Vân Như, hừ!”
Vẻ mặt ghen tị này là sao?
Nó cũng đâu có yêu đương với Nhiếp Hạo đâu, Tô Noãn Tâm sắp buonf cười chết.
Cô không nhịn được đi qua nhéo mặt Minh Dao,