“Tiền ăn với tiền ở khách sạn không cần phải trả sao?”
“Được rồi… Vậy em cho anh thêm tiền tiêu vặt, anh mời giáo viên cho em được không?”
Bàn tay đang cầm bát của Nhiếp Hạo dừng lại nói: “Đàn chị của em có thể giúp em mời, anh Lệ của em cũng có thể giúp em mời, Bạch Kỳ Sương cũng có thể, chính em cũng có tiền, tại sao phải là tôi giups em mời?”
“Bởi vì đó là chuyện anh đã đồng ý với em, không cho phép lừa gạt trẻ conl”
“Không cần tiền của em, tôi đi quay một cái quảng cáo có tiền rồi giúp em mời”
“Vậy anh nói phải giữ lời đấy”
“Ừ”
Tô Noãn Tâm trực tiếp trợn tròn mắt: “Không phải vua màn ảnh anh không quay quảng cáo sao?”
“Không có tiền”
Một đồng tiền chẳng lẽ là anh hùng.
Anh ta chưa không có mặt mũi đến mức tiêu tiền cảu một đứa bé.
Mặc dù tiền của Minh Dao đều dựa vào Nhiếp Hạo mà có được.
Nhưng trong mắt Nhiếp Hạo thì đó là do đứa bé có bản lĩnh.
Đổi lại là anh ta, căn bản sẽ không đi kiếm cái tiền đó.
Tô Noãn Tâm trực tiếp vui vẻ.
Đường đường là vua màn ảnh hàng đầu, thế mà không có tiền, truyền đi có ai mà tin.
Minh Dao vội vàng nói: “Vãi, anh ta thật sự hết tiền… Hôm qua em muốn ăn bánh gato o mai, anh ta nói ăn nhiều không tốt cho răng, sống chết không cho em mual Bây giờ mới biết hóa ra là không có tiền!”
“Tất cả đều bị con quỷ hút máu Kỷ Vân Như hít hết!”
nghe giọng điệu âm dương quái khí của nó, Nhiếp Hạo cho nó ba chữ: “Tôi vui lòng”
“Lời nói này của anh khiến người ta không thể không tức giận”
Minh Dao trực tiếp đổi chỗ quay mông về phía anh ta.
Nhiếp Hạo hơi mím môi lại, tiếp tục ăn cơm.
Bữa