Người bên kia cũng không thoải mái gì hơn.
Hứa Bảo Châu và Quý Quân đến giờ vẫn còn chưa ăn cơm.
Đàn Thiên Hương lười chẳng muốn động tay động chân, sau khi gặm hai miếng sô cô la, cô ta cũng chả buồn ăn nữa liền bảo Phí Dương đi lấy nước cho cô ta tắm.
Cuộc sống ở thôn quê thật sự tồi tệ hơn cô ta nghĩ, nhưng cũng không còn cách nào khác, qua mấy ngày nữa là cô ta liền có thể quay trở về.
Cả đời này không bao giờ muốn quay lại lần hai.
Chờ Phí Dương lấy nước tắm trở về, đun sôi nước cho cô ta tắm.
Sau khi xách nước trở về, anh ta cười khổ: “Thiệt thòi cho em rồi”
Đàn Thiên Hương lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là mấy ngày rồi cũng qua thôi gược lại là anh mới đúng, đường đường là một cậu cả lại phải đến đây chịu cực chịu khó cùng em, anh mới là chính người chịu thiệt thòi”“
Phí Dương cười nhạt nói: “Anh đã nói rồi, nơi nào có em, thì nơi đó chính là thiên đường… Bất luận có ở nơi nào cũng đều được”
Trong lòng Đàn Thiên Hương không khỏi cảm động liền đi tới, hôn anh ta một cái: “Vậy em đi vào trong tắm rửa đây”
“Anh vào bếp nghĩ cách nấu cho em một bát mỳ”
“Em không đói.
”
“Không sao, dù gì cũng cần phải làm quen… cho dù hôm nay không nhóm lửa… thì ngày mai cũng phải cần…”
“Vậy được rồi, anh nấu cho mình ăn cũng được”
Đàn Thiên Hương nói xong liền đi vào nhà tắm rửa.
Những người trong tổ quay phim đều đi vào bếp để quay.
Trong sân không có ai.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện.
Trên đường quay trở về, Lệ Minh Viễn xách hai xô nước vừa đi vừa nói